Chương 595. Vì Yêu Mà Nỗ Lực
Chí ít trong căn nhà này, có một cô gái khiến anh mong đợi.
Thư Thuần đối với phòng ngủ căn bản không chọn, cô chỉ hỏi người giúp việc, phòng nào gần phòng ngủ chính nhát, cô liền muốn cái đó.
Bởi vì cô muốn thuận tiện chăm sóc anh.
Người giúp việc liền mang cô đến phòng dành cho khách bên cạnh phòng ngủ chính. Thư Thuần tiến vào nhìn thoáng qua rồi đi ra.
Cô đến nơi này không phải để hưởng thụ. Cô hết thảy đều chỉ muốn bồi bạn bên người Mộ Phi.
Lần này Thư Thuần bát chấp tất cả đến bên cạnh Mộ Phi, cô không biết, dũng cảm lần này của cô sắp thu lại được một cuộc sống khác.
Nhân sinh, thật sự phải làm một ít chuyện dũng cảm, bởi vì kết quả thường không thể đoán trước được.
Nỗ lực mới không hối hận.
Thời gian Thư Thuần ở đây, đảo mắt đã qua một tuần. Cô cùng Mộ Phi trở lại khoảng thời gian ở trong bệnh viện lúc trước, Mộ Phi cũng lại một lần nữa tích cực phối hợp với thuốc của bác sĩ, cùng vận động phục hồi sức khỏe.
Khi bác sĩ biết được anh đã từng đứng lên, hơn nữa còn đi được vài bước, ông rất kinh ngạc, điều này cũng làm ông kết luận sẽ có một ngày Mộ Phi sẽ đi đứng trở lại.
Hôm nay, Thư Thuần sáng sớm đã đi đến vườn hoa cắt vài đóa hoa hồng về cắm vào bình. Bởi vì thời tiết gần đây không tốt, bãi cỏ trơn trượt, cô nhất thời không chú ý, cả người liền ngã trên bãi cỏ.
Mà người đàn ông đang ở cửa sổ sát nhìn cô, một khắc lúc thấy cô ngã xuống, anh cơ hồ theo bản năng đứng dậy khỏi xe lăn, trực tiếp đi đến cửa.
Mộ Phi vịn cửa, có chút thở dốc. Thư Thuần liền đứng lên, cô rất nhanh đi vào cửa.
Vì vậy, cô liền nhìn thấy người đàn ông đang vịn cửa đứng đợi cô.
Cô gần như không dám tin nhìn anh, thay anh kinh hỉ: “Mộ Phi, anh đi đến đây sao?”
Bởi vì xe lăn của anh đang ở cạnh cửa sổ sát đất, cách chỗ này một khoảng. Mộ Phi gật đầu, mím môi cười: “Vừa rồi thấy em bị ngã, anh đột nhiên nóng ruột, bản năng liền muốn đi tìm em.”
“Bác sĩ nói đúng, anh nhất định vẫn có thể đứng lên, anh nhất định có thể hồi phục.” Thư Thuần thay anh vui vẻ, cũng tin tưởng anh có thể.
Mộ Phi đột nhiên vươn tay nắm lấy tay cô: “Anh có thể lại một lần nữa đứng lên, hoàn toàn là vì em.”
Thư Thuần có chút ngạc nhiên: “Vì em?”
Mộ Phi mỉm cười: “Đúng, vì em.”
“Em… em không có làm gì cả.” Thư Thuần cảm thấy bản thân mình đâu có năng lực như vậy?
“Em không cần làm gì cả, em chỉ cần ở bên cạnh anh, anh liền có ý nghĩ muốn lần nữa đứng lên.” Mộ Phi nói xong, anh buông tay đang vịn khung cửa ra, đứng trước mặt Thư Thuần.
Thư Thuần ngẳng đầu, cô cười rộ lên: “Anh thật cao.”
Mộ Phi vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve sau đầu cô: “Vừa rồi ngã có đau không?”
“Không có, ngã trên cỏ không đau.” Nói xong, cô đưa hoa trong tay lên: “Hoa này thật đẹp, em đi cắm vào bình.”
Mộ Phi mỉm cười, nhìn bóng lưng cô đang đứng bên bàn cắm hoa, trong mắt anh, dù hoa đẹp đến đâu, cũng không sánh bằng nụ cười của cô.
Thư Thuần cắm hoa xong, mới nghĩ đến Mộ Phi vẫn còn ở cửa, cô quay đầu nhìn anh vẫn còn vịn khung cửa, cô cười nói: “Em đỡ anh đến sofa.”
Mộ Phi gật đầu, lúc Thư Thuần đi đến, anh nói với cô: “Em đứng bên cạnh anh. Nếu anh ngã, em đỡ anh một chút. Nếu anh không ngã, em liền để anh tự mình đi.”
“Được.” Thư Thuần gật đầu.
Thư Thuần đứng bên cạnh Mộ Phi, anh nói: “Em đứng trước mặt anh, để anh nhìn em.”
Mặt Thư Thuần có chút nóng lên, cô đứng trước mặt Mộ Phi, cô cũng ngẳng đầu, dùng một loại ánh mắt cỗ vũ nhìn anh.
Mắt Mộ Phi không nhìn xuống mặt đất, anh nhìn cô, trong lòng anh bắt đầu có một loại tín niệm kiên định, anh phải từng bước từng bước đi đến trước mặt cô, anh phải giống như một người đàn ông bình thường.
Tương lai phải bảo vệ cô, không để cô bị bắt nạt.
Một Phi tiến từng bước một, Thư Thuần liền lùi về sau từng bước. Mộ Phi đi thật sự rất chậm, Thư Thuần kiên nhẫn đợi anh, ánh mắt của cô và Mộ Phi chạm nhau.
Trong ánh mắt của cô không có bất kỳ sự coi thường hoặc hàm xúc chê cười nào. Trong mắt cô chỉ có sự chờ đợi, còn có sự vui sướng cùng tình yêu.
Mộ Phi nhìn đôi mắt trong suốt lại sạch sẽ đó, anh bước từng bước kiên định đi về phía trước. Thư Thuần cuối cùng cũng lui đến bên cạnh ghế sofa, mà Mộ Phi cũng sắp đi tới rồi. Đây đại khái cũng là giới hạn hiện tại Mộ Phi có thể kiên trì được, cơ thể anh đột nhiên ngã về phía trước.
Thư Thuần tháy thé, lập tức vươn tay ôm lấy anh . Nhưng mà, Mộ Phi rất cao, cô lại tương đối mảnh mai, cô không thể ôm vững, hai người cùng nhau ngã xuống sofa.
Lúc này cũng không có người giúp việc ở đây, Thư Thuần bị thân hình cao lớn của anh trực tiếp đặt dưới thân. Mặt cô ửng hồng, hô hấp cũng có vài phần gấp gáp.
Ánh mắt Mộ Phi thâm thúy dừng trên mặt cô, anh mỉm cười, vươn tay chống đỡ thân thể: “Đè trúng em rồi?”
“Không có, em không sao.” Thư Thuần ngồi dậy, nhưng vẫn đỏ mặt.
Mộ Phi nhìn cô, trong lòng đột nhiên quyết định một việc. Nếu có một ngày anh có thể đi đứng bình thường, như vậy, chuyện đầu tiên anh làm chính là lấy cô làm vợ.
Chỉ là bây giờ, ngay cả khi anh muốn cầu hôn và Thư Thuần sẽ đồng ý, anh cũng vẫn không xứng làm người đàn ông của cô.
“Đừng sốt ruột, từ từ thôi, anh nhất định có thể.” Thư Thuần thấy anh đang suy nghĩ gì đó, liền sợ anh lại mắt đi lòng tin.
Mộ Phi ngẳng đầu cười: “Anh biết, anh rất có lòng tin.”
Thời gian Thư Thuần ở đây, đảo mắt lại qua vài ngày, tình trạng của Mộ Phi cũng càng ngày càng tốt lên. Bác sĩ cũng thường xuyên tới thăm, thay Mộ Phi làm kiểm tra.
Ban đầu chân của Mộ Phi cũng không có gì đáng ngại, chỉ là lúc trước không đứng lên, có lẽ là thật sự là do sợ hãi chướng ngại, hơn nữa trong lòng anh cũng không có ham muốn muốn đứng lên tác động.
Hiện tại, anh có một người con gái khiến cho anh phải đứng lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!