Chương 560: Tiêu Tan Hiềm Khích Lúc Trước
Qua cửa kính xe, Lâm Băng Nguyệt nhìn người đàn ông đứng đó bất chấp gió lạnh, cô ta biết người đàn ông bát chấp gió lạnh đứng đây không phải là vì cô tà mà là Tô Thám.
Xe nhanh chóng rời đi, lúc này Hiên Viên Thần mới quay trở về, còn rất nhiều công việc đang chờ anh.
Trên ghế sau của chiếc xe yên tĩnh, tắm vách ngăn phía trước được kéo lên tạo thành một không gian rất riêng tư tại đây.
Trong đầu Lâm Băng Nguyệt hiện lên rất nhiều thứ, chẳng hạn như những lời cô ta mắng Tô Thắm hôm nay, những lời vừa cay nghiệt đến thấu xương.
“Tô Thắm, cô thực sự không hận tôi chút nào sao?” Giọng nói đầy tò mò của Lâm Băng Nguyệt vang lên.
“Tại sao tôi phải hận cô?” Tô Thắm cười tủm tỉm hỏi.
“Tôi đã nói rất nhiều điều khó nghe với cô, những lời đó, một câu tôi cũng không thể chịu đựng được, sao cô có thể nhịn xuống?” Lâm Băng Nguyệt quay đầu nhìn cô.
Dưới ánh đèn mờ ảo, những đường nét tuyệt mĩ và xinh đẹp của Tô Thấm hiện rõ, Lâm Băng Nguyệt đột nhiên cảm thấy tướng mạo của Tô Thắm chính là loại rất có phúc khí.
“Lâm tiểu thư, tôi hiểu cô bình thường không như vậy, chỉ là do là giận quá mắt khôn mà nói những lời như thế. Tôi không thể vì mấy câu nói của cô mà quên đi cách ứng xử thường ngày của cô, mà cô cũng khiến tôi rất ngạc nhiên.” Tô Thắm quay lại nhìn cô ta.
“Tôi làm sao mà làm cô ngạc nhiên.” Lâm Băng Nguyệt hỏi ngược lại.
“Bởi vì những lời nói buổi chiều cô nói với tôi, tôi còn tưởng rằng cô là một người ngang ngược, không nói lý, nhưng hiện tại thì tôi không nghĩ như vậy.” Tô Thắm nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói nhẹ nhàng mà bình tĩnh: “Cô chắc chắn là một người vô cùng ưu tú.”
Lâm Băng Nguyệt khẽ giật mình, cô ta không biết đáp lại câu này như thế nào, bởi vì nếu người khác khen ngợi cô ta thì cô ta cảm thấy rất thỏa mãn nhưng là Tô Thắm khen thì cô ta lại cảm thấy rất khó tin.
“Cô đang lấy lòng tôi, khiến tôi có hảo cảm với cô phải không?”
Lâm Băng Nguyệt nhíu mày hỏi.
“Cô có thể cho rằng là như vậy, nhưng tôi biết cô là người ưu tú là có người nói cho tôi biết.”
“Là ai?”
“Là cựu đệ nhất phu nhân, Trình Tuyết Lam.”
“Bà ấy nói chuyện với cô khi nào?”
*Tôi không có nói với bà ấy về cô.”
Lâm Băng Nguyệt không khỏi tò mò hỏi: “Vậy tại sao cô biết được?”
“Bởi vì khi tôi là trợ lý của anh ấy, bà ấy đã đến gặp tôi và bảo tôi rời khỏi anh ấy. Phu nhân nói rằng có một cô gái rất ưu tú đang chờ anh ấy, hôm đó là hai ngày trước khi bà ấy sắp xếp cuộc gặp mặt giữa cô và anh ấy.”
Trái tim Lâm Băng Nguyệt chấn động mạnh, vậy mà cô ta không biết dì Lam đã tự mình đi gặp Tô Thắm, còn bảo cô rời khỏi Hiên Viên Thần.
“Vậy sau đó cô rời đi sao?”
“Ừ, tôi rời đi, tôi đồng ý với yêu cầu của phu nhân, chuyển công tác đi nơi khác.” Tô Thắm trả lời một câu.
Lâm Băng Nguyệt trừng mắt, không dám tin hỏi: “Tại sao cô lại nguyện ý rời đi?”
“Bởi vì tôi yêu anh ấy, và anh ấy cũng yêu mẹ anh ấy rất nhiều.”
“Sau đó xảy ra chuyện gì? Tại sao hai người vẫn ở cùng nhau?” Lâm Băng Nguyệt không khỏi suy nghĩ lung tung, chẳng lẽ Tô Thám lại muốn quay lại?
“Tôi đi ra nước ngoài nghỉ ngơi, nửa đêm anh ấy cũng bay ra nước ngoài để tìm tôi, dọa sợ tôi, bởi với thân phận của anh ấy căn bản là không thể chạy lung tung như vậy, cả thế giới đang ngó chừng sự an toàn của anh ấy, do đó tôi đành phải trờ về nước cùng anh ấy.”
Lâm Băng Nguyệt nghẹn họng, nhìn trân trối, hóa ra Hiên Viên Thần đã làm chuyện điên rồ như vậy với cô, cô thật may mắn làm sao.
“Sau đó cô trở về quay lại với anh ấy sao?” Lâm Băng Nguyệt hỏi lại.
“Tôi chỉ làm theo lòng mình. Tôi đã nói nếu anh ấy cần tôi, tôi sẽ vượt qua mọi khó khăn để yêu anh ấy.” Tô Thắm vừa thì thào vừa nhìn ra ngoài cửa sỏ.
Lâm Băng Nguyệt nghe thấy được, mọi mơ tưởng cũng vụt tắt, sự điên cuồng của cô ta dừng lại, lý trí của cô ta trở lại.
“Thật xin lỗi.” Lời xin lỗi của Lâm Băng Nguyệt vang lên trong xe.
Tô Thắm khẽ giật mình: “Lâm tiểu thư, cô làm sao vậy?”
“Tôi mới phát hiện hóa ra giữa hai người, tôi mới là kẻ thứ ba, là kẻ ở giữa phá hoại.” Lâm Băng Nguyệt thở dài: “Một người đàn ông như anh ấy, cho dù không chủ động theo đuổi một người phụ nữ thì những người phụ nữ đó cũng sẽ chủ động điên cuồng vì anh ấy, nhưng mà khi anh ấy thực sự nghiêm túc muốn theo đuổi một người phụ nữ thì ai có thể từ chối?”
Tô Thắm cảm thấy rằng cô ta nói rất có lý, đây cũng là kinh nghiệm mà cô rút ra được.
“Không, giữa chúng ta, không ai cần xin lỗi ai.” Tô Thắm lắc đầu.
“Thực ra, ông nội và ba tôi đã thuyết phục tôi từ bỏ nhưng lúc ấy tôi nghĩ tôi có đủ tư cách để khiến anh ấy thích tôi. Bây giờ, tôi hiểu rằng điều anh ấy coi trọng không phải là bối cảnh gia đình hay trình độ học vấn của tôi mà anh ấy chỉ cần một người phụ nữ hiểu anh ấy chu đáo với anh ấy.” Sau khi nói xong, Lâm Băng Nguyệt nhận ra điều gì đó, cô quay đầu lại nói:” Thực ra, cô cũng rất tốt, cô có một tắm lòng bao dung, một tinh thần tận tụy và vô tư, tôi nghĩ, cô hợp với vị trí tổng thống phu nhân này hơn bắt kỳ ai.”
Tô Thắm khẽ giật mình, cô không ngờ Lâm Băng Nguyệt lại khen ngợi cô như vậy, cô chỉ cảm thấy những phẩm chất mà Lâm Băng Băng Nguyệt nói thì cô còn xa mới có được.
Lúc này, giọng nói của vệ sĩ ở bên vách ngăn truyền đến: “Lâm tiêu thư, đến nhà cô rồi.”
Lâm Băng Nguyệt mím môi cười rồi quay đầu nhìn Tô Thắm: “Cám ơn Tô Thắm, cô đã cứu tôi ra khỏi bờ vực của mắt đi lý trí, nếu không có thể mỗi ngày tôi đều sống trong oán hận.”
“Lâm tiểu thư, rất hoan nghênh cô đến nhà của tôi chơi nếu cô có thời gian.”
“Lần sau có thể tôi sẽ tới toà nhà tổng thống làm khách. Chỉ mong nữ chủ nhân là tiểu thư đừng đuổi tôi đi.”
“Cái này… làm sao lại vậy được?” Tô Thắm nở nụ cười.
“Tạm biệt.” Lâm Băng Nguyệt kéo cửa bước xuống xe.
Nhìn chiếc xe ô tô màu đen rời đi, Lâm Băng Nguyệt hít một hơi lạnh đi về phía nhà, trong đại sảnh, ông nội cô đang tức giận chờ cô trỏ về!
“Băng Nguyệt, cháu nói thật cho ông biết, hôm nay cháu đã đi đâu?” Lâm lão tướng quân chất vần.
“Ông, cháu đến toà nhà tổng thống.” Lâm Băng Nguyệt ăn nói ngay thật trả lời.
“Đứa nhỏ này, sao cháu vẫn nghĩ không thông vậy? Ông đã nói rồi, dựa xanh hái không ngọt, ngài tổng thống không có ý từ gì với cháu, vì vậy cháu cũng đừng cố chấp nữa.”
Lâm Băng Nguyệt lập tức mỉm cười ôm lấy ông: “Ông nội, cháu biết mình sai rồi, cháu sẽ không vọng tưởng muốn gả cho anh ấy nữa, cháu sẽ thật ngoan ở cùng ba và ông, sẽ không gây phiền phức cho hai người nữa.”
“Cái gì?” Lâm lão tướng quân kinh ngạc nhìn cô: “Đột nhiên cháu nghĩ thông suốt rồi?”
“Dạ! Cháu đã nghĩ thông rồi, tổng thống phu nhân không phải ai cũng có thể làm, nhưng tổng thống phu nhân tương lai có thể là bạn của cháu.”
“Bạn của cháu?”
“Chính là Tô tiểu thư!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!