Chương 482: Bị Anh Nghe Thấy
“Đoạn Tử Hiên, anh đừng làm loạn, anh điên rồi hả? Tôi nói thả tôi ra!” Tô Thắm có chút tức giận, Đoạn Tử Hiên ép cô ngồi xuống ghé, dùng hai tay chống vào tay vịn của ghế, nhốt cô ở trong khiến cô không thể đứng dậy.
“Tô Thắm, nghe anh nói vài câu, anh sẽ không làm tổn thương em.” Lúc này, Đoạn Tử Hiên chỉ muốn làm Tô Thắm thức tỉnh, để cô không nên có những ý tưởng viễn vông kia nữa.
Đôi mắt trong veo của Tô Thắm tức giận nhìn khuôn mặt mà trước kia cô đã từng yêu, cô nhận ra có lẽ cô thật sự không còn yêu anh ta nữa! Bởi vậy, trong lòng cô mới thật sự tức giận như bây giờ.
“Có chuyện gì thì anh nói nhanh lên, tôi còn phải làm việc.” Tô Thắm lạnh lùng nói với anh ta.
Lúc nãy Đoạn Tử Hiên kéo Tô Thấm vào, anh ta chỉ dùng chân đá nhẹ vào cửa phòng họp để đóng cửa nên cửa ra vào chỉ khép hờ, vẫn có một khe hở để nhìn vào bên trong.
Đúng lúc này, ngoài hành lang, Hiên Viên Thần cùng Lý Sâm vừa từ phòng họp bên cạnh đi ra, nghe thấy tiếng nói truyền ra từ phòng họp thì hai người đều dừng lại tại chỗ.
“Tô Thắm, anh thực sự không thể quên quá khứ của chúng ta.” Giọng nói của Đoạn Tử Hiên truyền ra.
Ở ngoài cửa, ánh mắt Hiên Viên Thần hơi nheo lại, giọng nói này là của Đoạn Tử Hiên, mà ở bên trong còn có cả Tô Thắm?
“Rốt cuộc anh muốn biểu đạt cái gì?”
Giọng Tô Thắm vang lên.
Nhìn thấy bước chân của ngài tổng thống bất động, Lý Sâm bên cạnh cũng dừng bước, không có rời đỉ.
“Mấy ngày nay, anh ở trong văn phòng nghe được mấy tin đồn của em và ngài tổng thống, em nói cho anh biết, đó có phải là sự thật hay không? Em thực sự thích ngài tổng thống sao?” Giọng nói của Đoạn Tử Hiên vô cùng đau lòng, giống như anh ta bị cô phản bội vậy.
Trong phòng họp, Tô Thấm đột nhiên nghe thấy lời này của Đoạn Tử Hiên, sắc mặt hơi đỏ lên, giọng điệu có chút bối rối nói: “Anh nghe ai nói vậy?”
“Rất nhiều nhân viên đều đang len lén thảo luận chuyện này, anh tin rằng chuyện này không phải là sự thật, có đúng không? Tô Thắm, anh muốn em chính miệng trả lời là em có thực sự theo đuổi ngài tổng thống hay không?” Đoạn Tử Hiên nhìn chằm chằm vào cô, chờ đợi một đáp án.
Đây có lẽ là lời đôn mà Tô Thâm không muốn nghe thấy nhất vào lúc này, cô cắn răng đáp: “Dĩ nhiên là không phải!”
Đoạn Tử Hiên thở dài một hơi nói: “Tô Thám, mặc dù anh không biết tại sao em lại tới đây làm việc nhưng anh biết trước kia em là một cô gái biết chính xác điều mà mình muốn, chẳng lẽ bây giờ em lại trở thành người hồ đồ như vậy sao? Hồ đồ đến mức làm điều không thiết thực?”
Tô Thắm thực sự không biết Đoạn Tử Hiên định nói cái gì, cô cắn cắn môi nói: “Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”
“Anh không dám khẳng định những tin đồn kia có phải là thật hay không, anh chỉ hy vọng em tỉnh táo một chút, đừng đi yêu một người không có khả năng. Ngài tổng thống là ai? Ngài ấy là người mà không phải người phụ nữ nào cũng có thể tùy tiện trêu đùa, em với ngài ấy chênh lệch quá xa!” Đoạn Tử Hiên hận không thể dùng lời lẽ cay nghiệt hơn để thức tỉnh cô.
Tô Thám hơi trợn mắt nhìn, lời nói của Đoạn Tử Hiên thật sự như roi quất vào tim cô, yêu một người đàn ông không có khả năng sao? Thân phận cao quý, không thể trêu chọc, từ tối qua đến hôm nay, lòng Tô Thắm đều rất loạn.
Giờ phút này, lời nói của Đoạn Tử Hiên đem những điều mà cô luôn không dám nghĩ đào lên, khiến cô tỉnh táo lại.
Như để phản bác lại lời nói của Đoạn Tử Hiên, Tô Thắm nói với giọng điệu rất chắc chắn: “Anh sai rồi, tôi không yêu một ai cả”
“Thật sao? Em không yêu ngài tổng thống? Em không muốn thân cận với ngài ấy?” Đoạn Tử Hiên thực sự vui mừng hỏi lại.
Tô Thám không biết tại sao cô lại trả lời anh ta nhưng cô cũng muốn thức tỉnh bản thân mình, cô bình tính nói: “Không có, tôi chỉ muốn làm tốt công việc của mình.”
Đứng ở ngoài cửa, Lý Sâm bất giác nhìn người đàn ông bên cạnh, cảm thấy sự lạnh lẽo không thẻ giải thích được toát ra từ anh, vẻ mặt vô cảm, mắt híp lại, dường như đang kiềm chế tâm tình gì đó.
Trong phòng họp, Đoạn Tử Hiên thở phào một hơi nói: “Anh còn tưởng em giống như những gì mà mấy người nhân viên kia nói, không biết tự lượng sức mình mà theo đuổi ngài tổng thống, nghĩ đến việc trở thành đệ nhất phu nhân tương lai”
Sắc mặt Tô Thấm đỏ lên mấy phần, cô thật sự không ngờ trong lòng những nhân viên kia thì cô là một người phụ nữ hám lợi như vậy, cô nghiến răng phản bác: “Tôi biết tự lượng sức mình!”
“Tô Thấm, em trở lại bên anh được không? Em có biết mấy ngày nay anh nghĩ đến em sắp phát điên lên rồi. Anh thật sự lo em sẽ mơ mộng viển vông mà tiếp cận ngài tổng thống, sợ em rơi vào vực thẳm, không thể quay đầu, anh thật sự rất lo lắng cho eml” Giọng của Đoạn Tử Hiên tràn đầy lo lắng và dịu dàng.
Tô Thấm không nghe thấy sự dịu dàng của anh ta mà chỉ nghe vào những lời nói tàn nhẫn của anh ta, Đoạn Tử Hiên trực tiếp nói những điều mà cô chưa bao giờ dám nghĩ.
Yêu ngài tổng thống là một việc không biết tự lượng sức mình, là một giấc mộng viễn vông.
Vậy nên, nụ hôn đêm qua chẳng có ý nghĩa gì cả! Cô không thể đánh mất bản thân vì điều này.
“Tô Thâm, em có đang nghe anh nói không?” Đoạn Tử Hiên nhìn thấy cô xuất thần, hơi kích động hỏi.
“Tôi muốn trở về làm việc.” Đoạn Tử Hiên chưa kịp phản ứng thì Tô Thám đẩy tay anh ra, đứng dậy khỏi ghế và sải bước đi về phía cửa.
Mà ở ngoài cửa, khi nghe thấy tiếng bước chân của cô, Hiên Viên Thần phản ứng nhanh chóng kéo Lý Sâm bên cạnh trỏ lại phòng họp bên cạnh.
Thấy Tô Thắm rời đi, bóng dáng Đoạn Tử Hiên dường như đang đuổi theo cô.
Tâm tình Lý Sâm có chút phức tạp, ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Thần ở bên cạnh, lúc này, ông phát hiện mình không biết phải nói gì.
“Trở về đi!” Hiên Viên Thần trầm giọng nói, đôi chân dài nhanh chóng bước ra ngoài, dường như muốn đi đâu đó.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!