Chương 209: Anh Rất Tức Giận
Lúc này Tô Hi đang nằm trên giường, trán đã toát mồ hôi lạnh, bụng cô quặn thắt lại, cô thừa biết là do buổi tối ăn quá nhiều món cổ vịt cay, cho dù bây giờ có hối hận cũng đã muộn rồi.
Giờ phút này, cô thật sự hy vọng Ôn Lệ Thâm có thể đến sớm một chút, bởi vì cô thật sự đau tới mức chịu hết nồi rồi.
Tô Hi đang nằm trên giường ôm chặt cổ, chịu đựng hết cơn đau này đến cơn đau khác, đột nhiên tiếng chuông cửa phòng cô vang lên.
Vẻ mặt tái nhợt của Tô Hi vui mừng khôn xiết, cô nhanh chóng rời khỏi giường, vừa chịu đựng cơn đau vừa vội vàng chạy ra mở cửa.
Cửa mở ra, người ngoài cửa nếu không phải Ôn Lệ Thâm thì là ai? Dường như trong lúc vội vã anh ta đã mặc lên người một bộ quần áo không giống với vẻ nghiêm nghị thường ngày, lộ ra một chút nhạt nhòa, mái tóc đen rối bù che trán, hơi thở hỗn hền.
Xem ra là chạy một mạch từ bãi đậu xe đến đây.
Ôn Lệ Thâm nhìn thấy cô gái sau cánh cửa, hai mắt hơi híp lại như muốn khóa chặt cô vào đó.
Tô Hi chỉ quan tâm đến cơn đau bụng của cô mà quên mất cô còn đang mặc một bộ đồ ngủ màu đỏ rượu, mãi đến khi hoa mắt, nhìn thấy Ôn Lệ Thâm đang nhìn mình chằm chằm, cô mới chợt nhìn lại.
Cô nhanh chóng vòng tay ôm ngực, rồi nói với giọng hơi khó chịu: “Không được nhìn.”
“Cô định ăn mặc thế này để đến bệnh viện sao?”
“Tôi đi thay quần áo!” Nói xong, Tô Hi vừa đi được vài bước cô liền cảm thấy bụng đau quặn thắt, cô ôm bụng ngồi xổm xuống.
Ôn Lệ Thâm thấy cô như vậy, anh ta nhíu cặp chân mày hình lưỡi mác của mình lại, bước một bước lớn lướt qua cô, đi về phía phòng quần áo của cô.
Anh tình cờ tìm thấy một chiếc quần dài ống rộng, một chiếc áo phông màu trắng trong đó, đặt nó lên ghế sô pha và nói với cô: “Mau mặc vào đi. Tôi đưa cô đến bệnh viện.”
“Đau quá…” Tô Hi cắn chặt môi, đành phải ngồi xổm mới có thể giảm được cơn đau.
Ôn Lệ Thâm nhìn thấy dáng vẻ yêu điệu như vậy của cô, anh khẽ hậm hừ lên tiếng: “Cô còn muốn tôi thay cho cô sao?”
“Hả?” Tô Hi giật mình lập tức từ trên mặt đất đứng dậy, bất chấp đau đớn, nhặt quần áo trở về phòng thay đồ.
Khi Tô Hi bước ra, Ôn Lệ Thâm đã đợi cô ở cửa, cô cầm điện thoại và đeo túi xách trên lưng bước tới chỗ anh.
Ôn Lệ Thâm bước ra khỏi phòng trước, phía sau Tô Hi men theo vách tường kịp bước vào thang máy, cô lại muốn ngồi xốm xuống, Ôn Lệ Thâm dùng cánh tay mạnh mẽ của mình nắm cỗ tay cô, Tô Hi bổ nhào vào trong lòng anh. Mà một giây sau, người đàn ông cúi người xuống và ôm cô.
Tô Hi lập tức ôm cổ anh không cho ngã xuống, đôi mắt trong veo của cô hơi mở to, nhìn thẳng vào khuôn mặt tuần tú của người đàn ông, Ôn Lệ Thâm biết cô đang nhìn anh, nhưng vẻ mặt anh lại thay đổi mà càng lạnh lùng hơn, ánh mắt thật khó đoán.
Bị Ôn Lệ Thâm ôm từ thang máy đi thẳng ra ghế phụ trên xe anh, Ôn Lệ Thâm lập tức đạp ga, dò đường tìm kiếm địa chỉ bệnh viện gần đó rồi chạy thẳng một mạch.
Ngồi trong xe, Tô Hi đau đớn không ngừng, xem ra là bệnh viêm ruột cấp tính rồi.
Tô Hi được Ôn Lệ Thâm dìu đến trước mặt bác sĩ trực ca, trong quá trình khám bệnh, bác sĩ lại hỏi Tô Hi: “Cô gái, buổi tối có ăn món gì cay không?”
Vì Tô Hi để mặt mộc cộng thêm đầu tóc bù xù nên vị bác sĩ trung niên không nhận ra cô.
Khuôn mặt xinh xắn của Tô Hi đỏ bừng, khóe mắt liếc nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, cắn rứt lương tâm trả lời: “Con có ăn món cỗ vịt cay.”
“Thanh niên trẻ như các cô cậu đóI Sao lại thích ăn máy loại đồ ăn này thế, những món này không hề tốt cho sức khỏe, cô cậu nên ăn ít lại đi.”
“Dạ, con biết rồi, con không dám ăn nữa đâu.” Tô Hi trả lời như một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Cô cảm thấy một ánh mắt sắc bén bên cạnh đang khóa chặt cô một cách phức tạp, điều này khiến cô không có đủ dũng khí để chạm vào.
“Truyền thêm nước biển! Uống thuốc vài ngày nữa chắc sẽ không sao.” Nói xong, vị bác sĩ viết ra đơn thuốc, ông vừa viết bệnh án nhưng không hề ngắng đầu lên mà nói: “Để bạn trai cô trả viện phí trước đi.”
Mặt Tô Hi đỏ bừng, cắn môi giải thích: “Anh ta… anh ta không phải bạn trai của „ cøn.
“Không phải bạn trai của cô sao? Nửa đêm nửa hôm người ta đưa cô đến bệnh viện. Không có nhiều người đàn ông tốt như thế này đâu.” Vị bác sĩ không kìm được mà mở miệng nói thêm vài câu.
Tô Hi còn chưa nói gì, Ôn Lệ Thâm đã đứng dậy đi tới cầm miếng thẻ trên bàn đi thanh toán viện phí.
Tuy nhiên, từ động tác lấy thẻ của anh, Tô Hi cảm thấy anh có chút không vui.
ƠI Cô ấy có nói gì sai không?
Trong lòng Tô Hi thực sự rất cảm động, ban đầu cô định gọi điện số của Tiểu Mễ, mà không ngờ lại là Ôn Lệ Thâm, nhưng anh cũng không từ chối, liền trực tiếp đến đưa cô vào bệnh viện.
Sau khi thanh toán xong xuôi, Tô Hi chuyển sang phòng truyền nước biển bên cạnh, hai cô y tá trẻ tuổi đã nhận ra cô bằng ánh mắt sắc bén.
“Trời ơi! Là Tô Hi.” Một người trong số họ phần khích kêu lên.
“Là thật đó! Không ngờ khi cô ấy không trang điểm cũng xinh đẹp như vậy.”
Tô Hi khẽ đưa tay lên cố gắng che mặt, khi cô y tá nhỏ đến tiêm kim vào người cô, cũng là một người rất thích cô, trên người Tô Hi có một quằng sáng thần tượng, hai cô y tá nhỏ chăm sóc cho cô càng thêm chu đáo.
Sau khi Tô Hi tiêm xong, đang ngồi nghỉ ngơi thì một vóc dáng mảnh khảnh nhẹ nhàng bước vào, anh ngồi bên cạnh cô.
Và cô y tá nhỏ đang trò chuyện bên cạnh nhìn thấy ngay lập tức.
“Trời ơi! Người đàn ông đó thật đẹp trai và phong độ, anh ta có phải là bạn trai của Tô Hi không?”
“Chắc là bạn trai cô ấy, có thể là người ngoài ngành giải trí! Xem ra là một anh chàng cao ráo, giàu có và vô cùng đẹp trai.”
Cô y tá nhỏ tưởng rằng Tô Hi và Ôn Lệ Thâm không thể nghe thấy được cuộc trò chuyện như vậy, nhưng bây giờ là ba giờ đêm, lại vô cùng yên tĩnh, ngay cả những chiếc kim rơi khi chúng tiếp đất cũng có thể nghe thấy vô cùng rõ ràng, và những tiếng thì thầm của bọn họ được truyền tới rất rõ ràng tới mọi ngóc ngách.
Đồng thời, những lời này cũng lọt vào tai của Tô Hi và Ôn Lệ Thâm.
Gương mặt Tô Hi bất giác nóng lên, cô cụp mắt xuống, đề mái tóc dài che mặt, dáng vẻ không có mặt mũi nhìn người khác.
Cô y tá tiếp tục trò chuyện đầy hứng thú ở bên đó và đã dành cho Ôn Lệ Thâm không dưới mười lời khen ngợi.
“Đẹp trai quá! Chị xem những đường nét của anh ấy đúng là tiêu chuẩn cho một nam chính trong tiểu thuyết!”
“Quan trọng nhất là dáng người, vừa cao lại vừa cân đối, quá hoàn hảo.”
“Tô Hi thật hạnh phúc! Có bạn trai vừa cao ráo và đẹp trai như vậy.”
Tô Hi xấu hổ đến mức không dám nghe nữa, cô thật lòng rất muốn nói cho hai cô y tá biết người đàn ông bên cạnh không phải là bạn trai của côi Tuy là cô ấy không có vấn đề, nhưng người đàn ông bên cạnh lại là một chàng công tử đắt giá và quyến rũ, nếu anh ta nghe xong thấy khó chịu thì sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!