Đầy đặn và ẩm ướt… chỉ có thể ngắm nhìn, anh tưởng tượng sau khi chạm vào nó sẽ ngọt ngào như nào, Hình Nhất Phàm dường như bị mê hoặc bởi lời nguyền nào đó.
Anh giống như một tên trộm, nhẹ nhàng dùng môi mình khẽ chạm vào đôi môi của cô.
Hình Nhất Phàm ôm Bạch Hạ dựa đầu vào ghế sô pha, bởi vì tối qua ngủ không đủ giấc, cộng thêm cường độ công việc dày đặc khiến cho anh cảm thấy buồn ngủ.
Không lâu sau cả hai người cùng ngủ trên ghế sô pha, Bạch Hạ nằm ngủ trong vòng tay anh, đầu gối trên cánh tay anh, còn khuôn mặt tuấn tú hơi ngẳắng lên của Hình Nhất Phàm chìm vào giấc ngủ say.
Mưa phùn trời đêm bên ngoài cửa sổ trở nên nhỏ dần, trông vô cùng mờ mịt.
Bạch Hạ cũng dần tỉnh giấc, lúc cô vừa tỉnh lại liền cảm thấy bản thân không phải là đang nằm trên giường, mà giống như đang nằm trong lòng của ai đó, cô ở trong ánh đèn mờ ảo trực tiếp mở to mắt.
Vậy mà cô lại đang nằm trong lòng của Hình Nhất Phàm, còn Hình Nhất Phàm thì đang ngủ.
Bạch Hạ không cử động, bởi vì cô không muốn đánh thức anh, hơn nữa trong đầu không ngừng suy nghĩ, cô mộng du đi vào trong lòng anh từ lúc nào?
Chẳng lẽ cô ngủ không thành thật sao? Trong đầu Bạch Hạ lóe lên vài tia suy nghĩ, mà đúng lúc này cô chỉ cử động nhẹ một chút liền đánh thức người đàn ông.
Hình Nhất Phàm nhìn cô, hai mắt Bạch Hạ mở lớn nhìn anh, cô lập tức nở nụ cười: “Đánh thức anh rồi sao?”
Hình Nhất Phàm nhẹ nhàng tháo miếng hạ sốt của cô ra, bàn tay đặt lên trán cô kiểm tra nhiệt độ.
Cũng may nhiệt độ lúc này của Bạch Hạ cũng giảm dân, thân nhiệt trở lại như bình thường.
“Tôi không sao.” Bạch Hạ ngồi dậy, cô có chút xấu hồ nhìn anh: “Tay anh có mỏi không?”
“Không.” Hình Nhất Phàm nói xong cánh tay anh nhẹ nhàng nhắc lên, chỉ là hơi cứng ngắc một chút, có điều anh sẽ không để cô phát hiện.
Bạch Hạ bật đèn, cả căn phòng trở nên ám áp, Bạch Hạ nhìn thời gian đã là sáu rưỡi tối rồi, có điều bây giờ cô đang sốt nên căn bản không cảm thấy đói. Hình Nhất Phàm cũng ngồi dậy, sau khi thu dọn xong đồ đạc anh nói với cô: “Một tiếng nữa sang nhà tôi ăn tối.”
*“ÀI Được, có cần tôi qua giúp gì không?” Trong lòng Bạch Hạ ấm áp, muốn giúp anh làm chút gì đó.
“Không cần đâu, cô nghỉ ngơi một chút rồi sang.” Hình Nhất Phàm nói xong thì cầm đồ của anh rời đi.
Bạch Hạ uống một ngụm nước rồi quay trở lại thư phòng, sau khi ngồi xuống cô lại chống cằm suy nghĩ xem vừa rồi sao cô lại ngủ trong vòng tay anh?
Cô vẫn chưa kịp định thần lại thì điện thoại trong tay vang lên, cô cầm điện thoại lên xem, là của ba cô.
*Alo! Ba.” Bạch Hạ nhắc máy.
“Hạ Hạ, gần đây thời tiết trở lạnh, con đi mua thêm quần áo mặc đi, đừng ngại tiêu tiền, tài khoản trong thẻ đủ cho con tiêu đó.” Giọng nói của Bạch Thế Trạch truyền đến, có lẽ ông cũng đã học được cách ân cần hỏi han rồi.
Bạch Hạ đáp một câu: “Vâng, con biết rồi.”
“Hai ngày nữa công ty của ba tổ chức một buổi tiệc, ba muốn mời con đến góp vui, con cũng đừng cả ngày cắm cúi mặt trong nhà.”
“Ba, con không thích những bữa tiệc như này lắm đâu.”
Bạch Hạ muốn từ chối.
“Không phải là loại người nào cũng có, đều là đối tác và cấp dưới của ba, con đến tham gia cho vui đi!” Bạch Thế Trạch muốn cô đi, bởi vì con gái ông xinh đẹp như này, ông dẫn theo cô cũng cực kỳ hãnh diện.
Bạch Hạ thấy không từ chối được chỉ đành nói: “Vâng!
Con sẽ đi.”
“Hạ Hạ, chớp mắt con cũng đã đến tuổi lấy chồng, sắp sinh nhật hai tư tuổi rồi, năm nay ba nhất định sẽ đón sinh nhật cùng con.” Bạch Thế Trạch ở đầu dây bên kia nói.
Bạch Hạ vâng một câu: “Cảm ơn ba.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!