Bạch Hạ nhìn Đóa Đóa kêu nhiệt tình như vậy, trong lòng vừa cảm động vừa vui mừng, nhưng lúc này, cô thật sự chỉ muốn trốn, nhân lúc người đàn ông không đề ý, cô sẽ rời đi.
Tắt nhiên, nói không chừng lúc nữa, người đàn ông này sẽ đưa cô gái này lên lầu để “làm việc”, và cô sẽ tận dụng cơ: hội đó để trồn thoát, như vậy không phải là hoàn hảo sao?
Trong lòng Bạch Hạ đã tính toán hết chuyện này, lúc này qua rèm cửa, cô có thể nhìn thấy người đàn ông cao lớn cầm một chai nước đưa cho cô gái.
“Cảm ơn anh Nhất Phàm, em có thể tham quan biệt thự của anh được không?”
“Không có gì để xem cả.” Hình Nhất Phàm bình tĩnh đáp, đương nhiên không muốn cô ta lên lầu xem đồ của anh.
Anh ghét nhất là người khác động chạm vào đồ của anh.
Sở Khả Khả có thể nghe ra ý của anh, lập tức nở nụ cười: “Vâng, anh Nhất Phàm, chúng ta trò chuyện đi!”
Ngồi trên ghé sô pha, Hình Nhất Phàm cầm lấy ipad bên cạnh xem, hiển nhiên là không muốn trò chuyện gì.
Nhưng, Sở Khả Khả nhìn thấy anh như vậy, lập tức có chút hụt hãng, thầm cắn môi, chẳng lẽ sự tồn tại của cô ta không bằng ipad sao?
“Anh Nhất Phàm, anh đã bật điều hòa ở đây chưa? Sao lại hơi nóng nhỉ?” Bây giờ Sở Khả Khả đang mặc một chiếc váy dây bên trong, mặc chiếc áo khoác Cardigan bên ngoài, khi cô ta còn đang đóng cúc chiếc áo khoác, trông giống như một cô con gái nhà lành, nhưng một khi bỏ cúc ra, thì là một chiếc áo dây cổ cữ V khoét sâu.
Sở Khả Khả nói xong liền cởi áo khoác ra, khoác lên lưng ghế sô pha bên cạnh cô ta, cô ta rất tự tin vào vóc dáng của mình, lúc này chiếc váy dây màu hồng khiến cô ta trông rất gợi cảm và quyến rũ, tin chắc là một người đàn ông, đối với sự cám dỗ của cô ta, sẽ có phần không thể kiểm soát.
Hình Nhất Phàm nhìn thấu suy nghĩ của cô ta, anh vẫn bình tĩnh không ngẳng đầu lên.
Nhưng Bạch Hạ đang núp sau tắm màn, không khỏi thầm chế nhạo, cô gái này quá giảo hoạt! Làm như vậy là có ý gì? Rõ ràng là muốn kiếm cớ để cởi đồ trước mặt người đàn ông này, khoe dáng thôi!
Lẽ nào cô ta không biết người đàn ông này là một tên khốn nạn sao? Cô ta cởi thế này thì không sợ người đàn ông này nuốt chửng cô ta sao?
Hày! Con gái phải học cách bảo vệ bản thân khi ở bên ngoài, chỉ cảm thấy cạn lời với cô gái này.
Sở Khả Khả nhận ra cô ta đã cởi áo khoác ngoài, mặc một chiếc áo dây cổ khoét sâu cũng không thể khiến Hình Nhất Phàm ngước mắt lên được, cô ta cảm thấy mình vẫn chưa đủ chủ động, đối với một người đàn ông kiêu hãnh như: Hình Nhất Phàm, nếu không dùng chút thủ đoạn thì sẽ không thể tóm được anh ta.
“Anh Nhất Phàm, nhìn em đi! Có người nói xương quai xanh của em rất đẹp, anh thấy có đẹp không?” Sở Khả Khả không nhịn được cúi người đến gần Hình Nhất Phàm.
Hình Nhất Phàm nhíu mày nói: “Nếu cô chê điều hòa nóng quá, có thể đi tắt điều hòa.”
“Em… em như thế này là vừa! Không lạnh không nóng.”
Sở Khả Khả cười có chút ngượng ngùng, sau đó cô nhìn con mèo đang kêu bên cạnh hỏi: “Tại sao con mèo của anh cứ kêu thế? Liệu có phải nó đói không?”
Hình Nhất Phàm mới đặt ipad xuống, quay qua nhìn Tiểu Dã, nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu Dã, con sao vậy?”
Lúc này, Tiểu Dã cũng hơi mệt vì kêu gào, chớp chớp đôi mắt to, bước vào ổ muốn ngủ.
Hình Nhất Phàm trằm giọng nói: “Ngoan, ngủ một giấc đi, lát nữa ba lấy đồ ăn cho con.”
Nghe thấy những lời này, Bạch Hạ đang nắp sau bức màn lập tức nhìn chừng mắt lên, cái gì? Người đàn ông này lại nhận mình là ba của Đóa Đóa? Cô là mẹ của nó… sao nghe mà bực mình quá.
Đóa Đóa chẳng thèm nhận anh ta là ba đâu.
Còn Sở Khả Khả cũng hơi chừng mắt, nhưng đồng thời đối với cô ta mà nói, đàn ông yêu mèo thật ấm áp, thật gợi cảm và quyền rũ!
Tuyệt biết bao nếu anh có thể nói chuyện với cô ta bằng giọng điệu mà anh nói với con mèo của mình!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!