“Làm sao Lam tiên sinh lại biết được chuyện này? Đúng vậy, tôi và người vợ cũ đã khuất của tôi có một cô con gái, nhưng đứa bé đó bạc mệnh, lúc ba tháng tuổi đã rời xa chúng tôi.”
Nói xong, Y Cảnh Long nhắm mắt lại, lắc đầu thở dài.
Nước mắt của Lam Sơ Niệm bắt đầu chảy ra từ mắt cô, cô bật khóc nức nở, khiến cho Y Cảnh Long nghe thấy, lập tức ngẳng đầu lên nhìn cô, lộ ra vẻ quan tâm.
Lam Thiên Hạo không muốn trì hoãn thêm nữa, anh nhìn thẳng vào Y Cảnh Long và nói: “Y tiên sinh, cô con gái bị mắt tích của ông vẫn chưa chết. Cô ấy đã bị hai người bảo mẫu lẻn đem ra khỏi nhà ông. Kế hoạch ban đầu là ném con ông xuống sông, muốn dìm chết con bé. Nhưng may là một trong hai người bảo mẫu vẫn còn có lương tâm nên đã đưa con gái ông đến một trại trẻ mồ côi nhỏ cách nhà của ông rất xa.”
“Cái gì?” Y Cảnh Long không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy, ông vui mừng kích động: “Ý cậu là con gái của tôi vẫn còn sống sao?”
Những giọt nước mắt của Lam Sơ Niệm vẫn đang tuôn rơi, Lam Thiên Hạo nói tiếp: “Lúc đó ba mẹ tôi muốn nhận một cô con gái làm con nuôi, nên một tuần sau khi đứa trẻ này ở trong cô nhi viện, họ đã nhận nuôi con bé và đưa con bé về nhà nuôi dưỡng.”
Y Cảnh Long nghe vậy liền nhìn về phía cô gái đang khóc bên cạnh, ông kinh ngạc đứng lên, ông vô cùng kích động, vui mừng nhìn Lam Sơ Niệm: “Con là con gái của ba sao?
Con chính là đứa bé mát tích năm đó sao?”
Lam Sơ Niệm vừa khóc vừa gật mạnh đầu: “Là con… con là con gái của ba.”
Y Cảnh Long vui đến bật khóc, ông tiến lên vài bước đỡ Lam Sơ Niệm đứng lên, ông cẩn thận xác nhận lại, nhìn chăm chú Lam Sơ Niệm. Không cần thêm chứng cứ nào nữa, ông biết, cô gái trước mặt chính là đứa trẻ ông đã mắt đi năm đó.
“Ba! Lam Sơ Niệm la lên rồi nhào vào vòng tay ông. Y Cảnh Long ngay lập tức ôm chặt lấy cô, có mơ ông cũng chưa từng mơ thấy đứa con gái còn lại của mình vẫn còn sống, con bé vẫn lớn lên thành người trong thế giới này.
Hai ba con ôm nhau khóc nức nở.
Lam Thiên Hạo ở bên cạnh cũng bị cảm hoá theo, anh khế nhếch môi cười, anh rất vui vì Lam Sơ Niệm đã tìm được ba ruột của mình.
Y Cảnh Long thực sự rất kích động, ông nhẹ nhàng kéo Lam Sơ Niệm ra xa một chút, cẩn thận nhìn cô. Đã hai mươi năm trôi qua, nhưng ông vẫn nhớ rõ dáng vẻ của cô khi vừa mới sinh ra, dáng vẻ của cô khi cô ba tháng tuổi.
Tuy nhiên, ông đã bỏ lỡ khoảng thời gian cô trưởng thành.
Nhưng mà bây giờ, còn gì có thể vui hơn khi ông đã một lần nữa có lại đứa con gái này chứ?
“Con của ba, những năm qua con sống có tốt không”
Giọng Y Cảnh Long đầy nghẹn ngào, khàn hẳn đi.
“Con sống rất tốt, con lớn lên trong Lam gia cứ như con đẻ của họ vậy.” Lam Sơ Niệm gật đầu, lau nước mắt.
` Cảnh Long cũng cảm thấy vô cùng may mắn khi con gái lớn lên trong một gia đình giàu có như nhà họ Lam, chắc hẳn cô đã rất hạnh phúc. Mặc dù ông đã bỏ lỡ khoảng thời gian cô lớn lên, rất đáng tiếc, nhưng giờ đây, đứa con gái thất lạc của ông quay lại đã khiến ông vô cùng mãn nguyện rồi.
“Ba, mẹ bị bệnh gì vậy? Sao mẹ lại rời xa ba sớm như vậy?” Lam Sơ Niệm cũng rất nhớ mẹ.
Y Cảnh Long thở dài nói: “Mẹ con vì mắt đi con, nhớ quá mà thành bệnh, bị trầm cảm nặng. Sau đó, bà ấy uống thuốc tự sát, chưa kịp cứu chữa thì bà ấy đã ra đi rồi.”
Lam Sơ Niệm nghe xong, nước mắt vừa mới lau khô lại trào ra, lân này cô không phải nước mắt vui mừng mà là nước mắt tự trách, đau khổ.
Y Cảnh Long hiểu cảm giác của cô vào lúc này, ông cũng cảm thấy rất áy náy vì chuyện này.
“Lam tiên sinh, cảm ơn gia đình cậu đã nuôi nắng con gái tôi, tôi nhất định sẽ đích thân đến cảm ơn ba mẹ cậu. “
“Không cần khách khí, Sơ Niệm cũng đã mang lại rất nhiều niềm vui cho gia đình chúng tôi. Được nuôi dạy con bé là điều may mắn của chúng tôi.” Lam Thiên Hạo vui vẻ đáp lời.
“Ba, cô gái vừa rồi là con gái của ba sao?” Lam Sơ Niệm tò mò hỏi.