Người phụ nữ họ Vương nhìn hai người trẻ ăn mặc đẹp đế tới, bà lập tức kinh ngạc hỏi: “Lại là tới làm thủ tục nhận con nuôi đấy à? Hai người còn trẻ như vậy, còn có thể sinh con mài”
Lam Thiên Hạo và Lam Sơ Niệm nhìn nhau, Lam Sơ Niệm hơi cụp mắt xuống, lộ ra ý cười, Lam Thiên Hạo cũng thầm cười.
“Chị Vương hơi lớn tuổi, hai người đừng chê cười nhé!”
Nói xong, viện trưởng nói với chị Vương này: “Chị Vương, chị có nhớ cô bé bị người phụ nữ bị đưa vào chỗ của chúng ta rồi bỏ đi hai mươi năm trước không? “
“Đứa bé ấy không phải được nhận đi rồi sao?” Bà Vương gần 70 tuổi vẫn đang làm việc ở đây, ngoài việc vận động hơi khó khăn, trí nhớ của bà vẫn rất tốt.
“Đúng vậy, đứa nhỏ đã được đón đi. Chị có nhớ người phụ nữ đã đưa nó vào khi đó không? Chị có biết cô ấy là ai không?”
“ÒI Cô đang nói tới người tên Tiểu Quyên ấy à! Tên là Tiểu Quyên!” Trí nhớ của bà Vương thật sự tốt, sau đó bà đã xác nhận: “Đúng, chính Tiểu Quyên đã bé đứa trẻ đến.
Chính là người làng chúng tôi đi làm người bảo mẫu, tôi đã nhận ra cô ấy ngay từ lúc ấy rồi.”
Lam Thiên Hạo và Lam Sơ Niệm vui mừng khôn xiết, không ngờ có người nhớ tên người phụ nữ đưa cô vào.
Ngay cả viện trưởng cũng mùng cho họ: “Tốt quá, chị Vương biết người phụ nữ đưa Lam tiểu thư vào, tôi sẽ hỏi lại cô ấy cho cô cậu.”
“Chị Vương, chị có nhớ tên cô ấy không? Gia đình cô ấy sống ở đâu?” Viện trưởng lại hỏi lớn.
Chị Vương sửng sốt vài giây, như đang suy nghĩ: “Quyên đó ấy à, số khổ, ly hôn mấy lần, lại có bản lĩnh, đến nhà người giàu làm osin, nấu cơm giặt đồ cho người ta, cũng ra nhiều tiền.”
Chị Trương lắm bẩm một mình.
Lam Thiên Hạo và Lam Sơ Niệm lại nhìn nhau, từ những lời của chị Trương, họ dường như đã hiểu ra điều gì đó, có lẽ nào người phụ nữ đưa cô vào cô nhỉ viện khi đó đang làm bảo mẫu trong một gia đình giàu có?
Viện trưởng ở bên cạnh cũng nhìn Lam Sơ Niệm nói: “Tôi nhớ bộ quần áo Lam tiểu thư mặc khi ấy là loại vải rất tốt, hẳn không phải là quần áo của gia đình bình thường, giống như quần áo của con nhà giàu vậy!”
Lam Sơ Niệm sững sờ vài giây, néu ba mẹ ruột của cô là người giàu có, tại sao lại ném cô vào đây? Lẽế nào đã xảy ra chuyện gì rồi?
Lam Thiên Hạo cũng không hiểu những chuyện xảy ra năm ấy, một người bảo mẫu đã vội vàng đưa Lam Sơ Niệm khi còn là trẻ sơ sinh vào trại trẻ mồ côi.
“Lam tiểu thư, đừng lo lắng, tôi sẽ hỏi lại chị Vương xem chị ấy có nhớ được tên thật của người bảo mẫu tên Tiểu Quyên hay không?”
“Được! Nhờ bà hỏi giúp ạ!” Lam Sơ Niệm gật đầu. Bây giờ, chỉ cần cô biết tên của người bảo mẫu, cô có thể tìm ra gia đình mà bà ấy đã làm trước đây, néu đúng như vậy, liệu cô có thể tìm ra ba mẹ ruột của mình không?
Chị Vương đứng bên cạnh nói: “Hồi đó làm bảo mẫu và dọn dẹp cho nhà giàu là một công việc rất tốt.”
“Chị Vương, họ của Tiểu Quyên là gì? Chị có biết cô ấy sống ở đâu không?” Viện trưởng hỏi to.
Chị Vương suy nghĩ một chút rồi nói: “Mọi người đều gọi cô ấy là Tiểu Quyên, hình như cô ấy họ Trịnh! Tôi không nhớ rõ, chắc là họ Trịnh rồi.”
Lam Thiên Hạo thầm ghi lại, lẽ nào người này tên Tiểu Quyên sao? Có từ nào khác ở giữa không?
“Liệu có phải tên Trịnh Tiểu Quyên không?” Lam Sơ Niệm hỏi.
Viện trưởng cần thận hỏi lại bà Vương, người phụ nữ già ngoài bảy mươi tuổi này trí nhớ mơ hồ, lúc đó ai cũng chỉ nhớ tên thôi. Được rồi, Lam tiên sinh, Lam tiểu thư, chúng tôi cũng chỉ cung cấp được cho cô cậu nhiêu đây thông tin thôi, hai người có thể tiếp tục tìm thêm, tôi tin bọn họ có thể vào những gia đình giàu có đó làm việc, thông thường sẽ được giới thiệu qua công ty.” Viện trưởng gợi ý.
Lam Thiên Hạo gật đầu: “Cảm ơn viện trưởng.”
“Không có gì.”
Sau khi ra khỏi đó, khóe mắt Lam Sơ Niệm lại ươn ướt, bởi vì cô thật sự không biết tại sao ba mẹ ruột của cô lại để cho bảo mẫu đưa cô vào cô nhi viện.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!