Lam Thiên Hạo chỉ muốn tổn thương Lam Sơ Niệm phải chịu có thể hạ xuống mức thấp nhất có thể.
Lam Sơ Niệm ở trong phòng, cũng vừa nhận được điện thoại của Trang Noãn Noãn, bởi vì cô cũng vừa đọc được tin này.
Lam Sơ Niệm tin rằng không phải cô, chỉ là hai người không hiểu, là ai lại ác độc như vậy.
“Noãn Noãn, dạo gần đây cậu đang làm gì?”
“Mình ở nhà viết nhạc, Mộ Trạch đi công tác, một tháng sau mới về, mình đang rảnh nên chuẩn bị viết bài mới.”
“Cậu là giỏi nhất, mình tin cậu nhất định sẽ viết ra được những tác phẩm tốt nhất, mình cũng không thẻ lười biếng được.”
“Ừ! Chúng ta đều yêu âm nhạc, nhất định không được dễ dàng từ bỏ, chúng ta vẫn còn có thể quay trở lại sân khấu.” Trang Noãn Noãn vô cùng tự tin.
*Ừm! Vậy chúng ta hẹn một thời gian, ra ngoài nói chuyện đi.”
“Được!” Trang Noãn Noãn cũng vui vẻ.
Lam Sơ Niệm cúp điện thoại, cô nhìn tin tức trên mạng, đã sạch sẽ, cô biết, lại là anh hai giúp mình, không biết anh đã điều tra được thân phận của người kia chưa?
Lam Thiên Hạo trở. về Lam trạch, anh đang suy nghĩ một chuyện, rốt cuộc có nên nói chuyện của Diệp Mạn Ni cho cô hay không, cho dù nói với cô, cô cũng chỉ càng thêm buồn lòng, chịu một dao từ người chị em thân thiết của mình, ai mà chẳng đau lòng.
Lam Thiên Hạo muốn bảo vệ cô, vẫn quyết định không nói cho cô nghe những chuyện này, sau này nếu hai người đám Diệp Mạn Ni còn dám làm như vây, anh sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Lam trạch, không khí bữa ăn có chút quái dị, Lam Sơ: Niệm không còn vui vẻ như trước, cô yên lặng dùng bữa, gương mặt đầy ưu tư.
“Sơ Niệm, nào, dùng cơm đi con.” Bà Lam gắp thức ăn cho cô.
“Con cảm ơn mẹ.”
“Sơ Niệm, một lúc nữa dùng cơm xong, anh đưa em ra ngoài chơi được không, chúng ta đã lâu không đi chơi rồi.”
Lam Thiên Thần ngỏ ý, trước đây Lam Sơ Niệm rất thích đi những nơi nhiều đèn điện chói mắt, những nơi vô cùng náo nhiệt.
Ngón tay cầm đũa của Lam Thiên Hạo hơi căng thẳng.
Bà Lam cũng đồng ý nói: “Được, cơm nước xong, để Thiên Thần mang con đi chơi! Giải sầu một chút cũng tốt.”
Lam Sơ Niệm thấy mọi người đều muốn cô vui, cô tự nhiên cũng phối hợp gật đầu: “Được ạ!” Nói xong, cô ngẳng đầu nhìn người đàn ông ở đối diện: “Anh cả, anh có đi không?”
“Đi cùng chứ!” Lam Thiên Hạo tắt nhiên sẽ đi rồi.
Ánh mắt ba mẹ Lam không khỏi nhìn gương mặt con gái, giờ phút này, họ cũng cố gắng không đụng chạm đến chuyện tình cảm nhạy cảm của con gái.
Cơm nước xong xuôi, ba người trẻ tuổi đến một trung tâm thương mại lớn trong thành phó.
Lam Sơ Niệm mang khẩu trang, mặc một chiếc áo T-shirt màu trắng và quần jean, kết hợp với giày, mái tóc dài vô cùng dễ thương trong sáng, mê hoặc lòng người.
Lâm Thiên Thần chạy đi mua vé, Lam Thiên Hạo và Lam Sơ Niệm đứng ở lối ra vào chờ anh, ánh mắt dịu dàng của Lam Thiên Hạo dừng lại trên gương mặt nhỏ nhắn của cô, không nhịn được mà đưa tay xoa đầu, vuốt nhẹ mái tóc tơ của cô, Lam Sơ Niệm cong môi, đôi mắt to trong suốt cong cong, giống như thú cưng của anh vậy.
Tim Lam Thiên Hạo như bị gãi qua, ngay vào lúc anh muốn ôm cô gái nhỏ này vào ngực, đã nhìn thấy em trai cầm ba tắm vé quay lại, còn ôm ba chai nước, anh đành đè lại suy nghĩ này, Lam Sơ Niệm cũng liếc mắt nhìn, gương mặt đỏ lên, lặng lẽ rời khỏi anh.
Lam Thiên Hạo nhìn cô dè dặt duy trì khoảng cách với mình, vô cùng hào khí, anh lại muốn cười.
“Anh cả, Sơ Niệm của hai người này.” Lam Thiên Thần đưa nước, không biết từ khi nào anh ta đã trở thành một cái bóng đèn cỡ đại.