*Nếu anh có thể chứng minh anh không thuê phòng, vậy anh muốn như thế nào thì như thế đó vậy.” Lam Sơ Niệm cũng không sợ cược với anh.
Lam Thiên Hạo lập tức nghĩ đến chứng cứ chứng minh anh không hề thuê phòng, bởi vì camera hành trình của anh có thể chứng minh tất cả hành trình tối qua của anh.
“Được! Em nói đó, nếu anh chứng minh được tối qua anh không có thuê phòng, anh muốn em như thế nào thì như thế đúng không?” Ánh mắt của Lam Thiên Hạo sáng rực nhìn cô.
Cái đầu nhỏ của Lam Sơ Niệm gật gật đầu: “Đúng, vậy anh chứng minh cho em xem đi!”
“Được! Chút nữa đi với anh, anh sẽ chứng minh cho em xem.”
“Đi đâu!”
“Tóm lại không phải ở nhà.” Lam Thiên Hạo nghĩ, nếu ở nhà bắt nạt cô chắc chắn sẽ bị mẹ nhìn thấy.
Trong lòng của Lam Sơ Niệm cũng vô cùng mong đợi, cô lại rất muốn biết tối qua anh có ở cùng với Nhiếp Nhân Nhân không.
“Được thôi!” Lam Sơ Niệm bỏ đũa xuống, cô không ăn nồi bữa sáng nữa.
Lam Thiên Hạo cũng chưa ăn gì, đứng dậy đút tay vào túi nói với cô: “Đi theo anh.”
Lam Sơ Niệm nhanh chóng lên trên tầng lấy túi đeo lên, đi theo anh ra ngoài.
Ngồi vào trong xe, Lam Sơ Niệm bèn nghĩ anh muốn chứng minh như thế nào.
Xe của Lam Thiên Hạo lái ra khỏi Lam trạch, đi thẳng đến toà nhà làm việc của tập đoàn Lam thị.
Lam Sơ Niệm thấy anh là đến công ty cũng không có phản đối, ở trên đường cô nghe ca nhạc, trong đầu vẫn lại nghĩ đến việc của anh và Nhiếp Nhân Nhân tối qua.
“Anh chắc rất thích Nhiếp tiểu thư đúng không?” Lam Sơ Niệm nhịn cả đường đi rồi, cuối cùng tò mò hỏi.
Ánh mắt thâm sâu của Lam Thiên Hạo nhìn qua: “Sao em lại muốn biết?”
Ánh mắt của Lam Sơ Niệm tiếp xúc với ánh mắt của anh, lập tức hiện lên sự lẫn tránh: “Anh thích nói thì nói.”
Lam Thiên Hạo đột nhiên không muốn nói, muốn thăm dò cô: “Nếu anh nói thích thì sao?”
Lam Sơ Niệm không quay mặt lại, nhìn cảnh đường phố bên ngoài: “Vậy thì anh cứ thích đi!”
“Nếu anh không thích thì sao?” Lam Thiên Hạo thấy biểu tình của cô không đau không nhột, không tránh được có chút tức giận.
“Vậy cũng là việc của anh thôi!” Lam Sơ Niệm quay đầu nhìn anh một cái.
*Sơ Niệm, lần trước em nói, em là nhặt được, bây giờ anh có thể nói với em, em chính là được nhặt về nuôi.” Lam Thiên Hạo có chút xấu xa nói.
Lúc này Lam Sơ Niệm nhìn bên ngoài cửa sổ, đột nhiên nghe thấy lời này, cô lập tức kinh hãi quay đầu lại.
Có điều, Lam Thiên Hạo chỉ là đang nói đùa, nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cô, anh cười lên: “Lừa em đấy.”
Lam Sơ Niệm cắn môi, hỏi ngược lại anh: “Nếu em được nhặt về nuôi, vậy anh còn coi em là em gái nữa không?”
Hô hấp của Lam Thiên Hạo nghẽn lại, cô nhóc này lại bình tĩnh như vậy, còn dám hỏi anh như thế.
“Không đâu, anh nào muốn đứa em gái ngốc như em? Cả ngày chỉ biết chọc cho anh phát phiền.” Trong lời nói của Lam Thiên Hạo có chút chua xót.
Lam Sơ Niệm nghe xong lập tức giận đến đỏ cả mặt: “Đúng rồi! Em không giống Nhiếp tiểu thư đối xử dịu dàng với anh, em cũng sẽ không nịnh anh vui lòng đâu, anh cứ: ghét em như vậy đi! Em không quan tâm, anh không thương, ba mẹ với anh hai thương em.”
Lam Thiên Hạo nghe xong lập tức đạp phanh một cái, giò: tay chạm vào vai của cô: “Sơ Niệm, em thu lại những lời vừa nói đi, tha thứ cho anh.”
Lam Sơ Niệm quay đầu trừng anh một cái: “Hừ!”
“Mua túi cho em, bây giờ đi mua liền.” Lam Thiên Hạo biết cô thích túi, lúc trước giận đều dùng cách này để dỗ cô.