Anh không ngăn cản cô cởi đồ, đương
nhiên không nghĩ tới việc sẽ làm gì cô,
thật ra cho tới bây giờ Ôn Lệ Thâm nghĩ
không ra tại sao anh lại xuất hiện ở đây!
Anh có thể nói với trợ lý hoặc quản lý của
cô ta để họ đến xử lý, thế nhưng anh lại
vội vàng chạy đến vì lo lắng.
Anh đã sớm thưởng thức qua thân hình
của cô trong quảng cáo, mặc dù cô mặc
quần áo, nhưng cơ thể lại hoàn hảo
không chê vào đâu được, anh vốn cho
rằng đó là hiệu quả của việc chỉnh sửa
trên quảng cáo.
Nhưng bây giờ, những gì anh tận mắt
chứng kiến, rõ ràng cô có một thân hình
hoàn hảo như vậy, không phải do thông
qua chỉnh sửa ảnh mà đó chính là ưu thế
của cô.
Ôn Lê Thâm quay đầu lại, nhìn thấy phía
sau có một cái giá sách nhỏ, anh vì không
muốn để ánh mắt mình nhìn chằm chằm
vào cô, nên ngẫu nhiên lấy ra một quyển
sách đề giết thời gian.
Dù sao anh cũng đã tới đây rồi, anh phải
chăm sóc cô qua đêm nay cho tốt.
Cô gái say sưa ngủ thiếp mà không phòng
bị gì cả, Tô Hi cơ bản không hề hay biết,
bản thân chỉ mặc đồ lót mà ngủ yên giấc
†rước mặt một người đàn ông.
Hơn nữa, trong lúc ngủ cô còn liên tục
thay đổi nhiều tư thế khác nhau, như thể
đang âm thầm trêu chọc người đàn ông
trên ghế sô pha.
Ôn Lệ Thâm hoàn toàn đọc không hiểu
nội dung sách, đương nhiên nội dung
cũng không làm anh cảm thấy hứng thú,
ánh mắt vẫn là có chút bị người phụ nữ
nằm trên giường hấp dẫn.
Cuối cùng, anh giống như một người
nghệ sĩ, đang thưởng thức người phụ nữ
trên giường kia như đang chiêm ngưỡng
tác phẩm nghệ thuật mà anh tìm thấy.
Ôn Lệ Thâm vừa mới đã ngồi nửa tiếng
đồng hồ, liền cảm giác miệng đắng lưỡi
khô, làm anh rất muốn uống thêm vài ly
nước lạnh, đồng thời cũng cảm giác được
quần trong căng cứng.
Anh vậy mà lại có phản ứng với người
phụ nữ chết tiệt này.
Ôn Lệ Thâm đành phải ngồi trên sô pha
xem mấy kênh truyền hình, chuyển đến
kênh của đài quân đội và đài thể thao, hạ
thanh âm xuống để có thể vượt qua đêm
nay.
Sáu giờ sáng, ngoài cửa số bầu trời xám
xịt, phảng phát sắp sáng lên.
Với một đôi mắt sáng mang theo dấu vết
mệt mỏi, anh tắt ti vi, đứng dậy nhìn
người phụ nữ đang ngủ say trong phòng,
anh đứng trước giường nghe thấy cô thở
đều đều, hơi rượu cũng đã biến mắt, sắc
mặt khôi phục như thông thường, hiển
nhiên, trải qua không lâu, người con gái
này cũng tự mình thức tỉnh.
Một lọn tóc của Tô Hi được vén lên đặt
lên sống mũi cao thẳng của cô, Ôn Lệ
Thâm có một tính cách cưỡng chế, anh
mà không quen nhìn đồ vật theo đúng ý
anh, anh sẽ tự tay giải quyết.
Anh đưa tay vén tóc cô ra, đầu ngón tay
vô tình chạm vào làn da non nớt mỏng
manh của cô, thân thể anh rung động dữ
dội, đè nén suy nghĩ ban đầu cả đêm qua
như trào dâng ngay lập tức như vội vã tìm
một cánh cửa.
Ôn Lệ Thâm thở gấp một tiếng, anh quay
người sải bước ra khỏi phòng ngủ của cô,
cầm chìa khóa xe và điện thoại di động
trên bàn rồi đầy cửa bước đi.
Trong bãi đậu xe được bao phủ bởi một
chút sương sớm, thân hình cao lớn mảnh
khảnh của anh, giống như một vị vương
giả bước ra trong bóng tối, toát lên một
khí chất bí ẩn và cao quý.
7 giờ sáng, rèm cửa Tô Hi khẽ mở ra, tia
nắng ban mai chói lọi chiếu vào đúng đôi
mi xinh đẹp của cô.
“Ưm… ” Tô Hi lười biếng lăn lộn, định
tránh ánh nắng ngủ tiếp.
Bất đắc dĩ, vì đã quá mót nên buộc cô
phải mở mắt ra, cô lập tức mơ mơ màng
màng ngồi dậy, lắc lắc đầu, cơn đau đầu
bao trùm lấy cô.
Cô rít lên: “Đau đầu quá…”
Sau đó, cô chạm vào một lớp băng gạc,
mắt cô mở ra, và những gì cô đang nhìn
thấy là cơ thể trần truồng của mình.
“A…” Tô Hi lập tức kéo chăn bông bên
cạnh quấn lấy mình, hai mắt mở to, cẩn
thận sờ lên vòng tròn băng gạc trên đầu
mình, nhanh chóng xuống giường lấy bộ
đồ ngủ trong tủ quần áo, cô nhanh chóng
bước vào phòng tắm đề thay đồ.
Khi cô nhìn vòng tròn được băng bó hoàn
hảo trên đầu, vài mảnh ký ức đêm qua lập
tức hiện lên trong đầu cô, ghép lại với
nhau, dường như còn có cả khuôn mặt
của Ôn Lệ Thâm.
Ôn Lệ Thâm đã tới nhà của cô rồi hả? Có
phải là nằm mơ hay không đây!
Không thể nào!
Cô hoảng sợ trợn to hai mắt, từ đáy lòng
tự an ủi, nhất định là Tiểu Mễ đến giúp cô
băng bó.
Nhát định là vậy…
Tô Hi vội vàng tìm điện thoại di động để
xác nhận, khi vừa đi ra đến phòng khách,
cô lại bị giật mình!
Phòng khách nhà cô thật gọn gàng, nhà
của cô chưa bao giờ sạch sẽ và ngăn nắp
như vậy. Ý! Ai tốt bụng dọn dẹp cho cô
vậy?
Đúng rồi, người dọn dẹp cho cô chắc
chắn là Tiểu Mễ hoặc Annie, hai người họ
chắc hẳn đã đến đây vào đêm qua khi cô
ấy đang ngủ.
Tô Hi tin chắc điều này.
Cô tìm thấy điện thoại di động của mình,
ngay lập tức bật máy và gọi điện cho Tiểu
Mễ.
“Alol Chị Hi, muốn em mang cho chị bữa
sáng sao?” Tiểu Mễ ở đầu dây bên kia
hình như đang ngủ.
“Tiểu Mễ, chị hỏi em, tối qua sau khi em
rời khỏi, em có quay lại nhà chị không?
Có phải em dọn phòng cho chị không?”
Tiểu Mễ ngay lập tức trở nên tỉnh táo:
“Đêm qua? Không ạ! Tối qua sau khi rời
khỏi nhà bạn thì em đi hát karaoke với
bạn, đến một giờ đêm em mới về nhà.”
Đầu óc Tô Hi quay ong ong: “Không phải
là em, chẳng lẽ là chị Annie? Có phải sau
đó chị ấy đến không?”
“Chị Annie? Không thể nào! Chiều hôm
qua chẳng phải chị ấy phải chạy đi làm
việc hợp đồng quảng cáo kia cho chị, đến
thành phố B rồi sao?”
“Hả? Thật không? Vậy có nghĩa là, tối qua
cả em và chị Annie đều không đến nhà
chị?”
“Sao vậy? Chị Hi, nhà chị có trộm à!”
Tô Hi lập tức an ủi một tiếng: “Không có,
vậy chắc là chị hiểu lầm rồi, được rồi,
không quấy rầy em ngủ nữa, em ngủ đi!
Bữa sáng chị tự làm cũng được.”
Tô Hi cúp điện thoại, trong lòng cô cảm
giác tai họa sắp đến, chẳng lẽ người đến
nhà cô tối hôm qua thật sự là Ôn Lệ Thâm
sao?
Người đàn ông đã băng bó cho cô, rồi lại
đưa cô lên giường, còn dọn dẹp nhà cửa
cho cô gọn gàng như vậy, là Ôn Lệ
Thâm?
Tuy nhiên, đây không phải là điểm mà cô
quan tâm. Vấn đề là, anh ta rời đi khi
nào? Cô mơ hồ nhớ tới việc cô cởi quần
áo lúc nửa đêm, lúc đó anh ta đã đi hay
chưa?
Anh ta không nhìn thấy cảnh cô thoát y
chứi
Tô Hi hoảng sợ cắn môi, cầm điện thoại
lên, tìm được danh sách những cuộc gọi
tối hôm qua, quả nhiên cô gọi cho Ôn Lệ
thâm vào khoảng chín giờ tối.
Ngoại trừ anh ta, cô không liên lạc với bất
kỳ ai nữa cả.
Chết tiệt, đúng là anh ta! Tô Hi với mái tóc
dài đang rối bù hết cả lên, muốn điên mắt,
đêm qua cô không mất kiểm soát đấy
chứ? Tối hôm qua cô không phát điên vì
rượu, không nói gì linh tinh với anh ta đấy
chứt
Sau khi Tô Hi phát điên tầm mười phút, cô
nhìn chằm chằm tên anh trên danh bạ
điện thoại, nghiền răng nghiến lợi rút ra,
bất luận thế nào cô cũng phải hỏi.
“AIol” Một giọng nam khàn khàn phát ra từ
đầu dây kia, hình như là đang ngủ.
“ÁI Anh đang ngủ sao? Tôi là Tô Hi… Tôi
muốn hỏi một chút, tối hôm qua anh có
đến nhà tôi không.” Tô Hi lập tức nhẹ
giọng cần thận hỏi.
Người đàn ông ở đầu dây bên kia nghiêm
nghị đáp: “ml”
“Anh đã rời đi vào lúc nào vậy?”
“Sao?”
“Tôi chỉ hỏi vậy thôi!”
“Sáu giờ sáng!” Anh biết cô đang thăm dò
điều gì, cũng không khách sáo để cho cô
biết.