Nhưng đối với Trang Noãn Noãn mà nói, đây không phải là chuyện vui vẻ gì mà là cô sợ đến mức toàn thân run rẫy lạnh toát.
“Anh nói xem còn có chuột vào trong này nữa không?”
Trang Noãn Noãn sợ hãi nhìn người đàn ông.
“Em sợ đến vậy sao?” Kiêu Mộ Trạch nhìn dáng vẻ của cô chắc chắn là không dám ngủ một mình nữa.
“Sợ chứ! Anh không sợ sao?” Hiện tại trong lòng Trang Noãn Noãn vẫn còn ám ảnh nỗi sợ hãi con chuột rơi xuống lúc nãy.
“Tất nhiên là không sợ rồi.” Ánh mắt Kiều Mộ Trạch bình tĩnh nói. Trang Noãn Noãn cắn môi, lúc này mà đi làm phiền bà ngoại thì chắc chắn sẽ không hay, hơn nữa bà ngoại và bà nội cũng ngủ chung một phòng, chỉ có hai chiếc giường như này, cộng thêm việc muộn như vậy rồi, cô lập tức nắm tay của người đàn ông cầu cứu nói: “Tôi có thể ngủ ở phòng anh được không?”
So với người đàn ông này thì cô càng sợ cảm giác con chuột đột nhiên chui vào giường.
Kiều Mộ Trạch mím môi mỏng, anh tất nhiên là hoan nghênh cô ngủ cùng mình rồi.
“Em chắc chắc là không muốn ngủ một mình?” Giọng Kiều Mộ Trạch có chút khàn khàn, chẳng lẽ người phụ nữ này không sợ anh sao?
Lúc này Trang Noãn Noãn nào có nghĩ nhiều được đến thế. Cô lắc đầu cực kỳ chắc chắn nói: “Tôi sợ ngủ một mình, tôi biết giường không lớn nên sẽ chỉ chiếm một phần nhỏ trên giường của anh thôi, không làm phiền đến anh đâu.”
“Chíp chíp…” Tiếng chuột kêu phát ra từ một góc nhỏ, giống như nó sắp từ góc nhỏ đó chui ra vậy.
Trang Noãn Noãn vội vàng xuống giường, một đôi tay nhỏ bé theo bản năng nắm chặt người đàn ông, một đôi mắt to đen láy nhìn xung quanh tìm bóng dáng con chuột.
Kiều Mộ Trạch nhìn thấy cô đã sợ thành dáng vẻ như này.
nên đưa tay dẫn cô ra khỏi phòng, Trang Noãn Noãn chỉ cảm thấy ở bên cạnh anh có cảm giác cực kỳ an toàn.
Sau khi tắt đèn phòng cô, Trang Noãn Noãn bước vào phòng của anh, giường của anh rộng hơn một chút.
Mặc dù nó được bao phủ bằng những chiếc màn hoa, nhưng lại rất bằng phẳng.
Trang Noãn Noãn ở cùng một phòng với người đàn ông này mới cảm thấy có chút xáu hổ. Cô đứng cạnh anh có chút lúng túng, vội vàng che trước ngực mình nhìn chiếc giường nhỏ, không biết phải ngủ như thế nào.
“Em ở ngủ ở bên trong đi.” Kiều Mộ Trạch chỉ chỗ gần tường.
Trang Noãn Noãn gật đây rồi trèo qua đó, thân hình mảnh khảnh nằm chiếm một góc nhỏ.
Kiều Mộ Trạch nhìn thấy cô nằm xong anh cũng nằm xuống gối lên tay.
Thân hình cao lớn của anh chiếm gần hết giường, lúc này giữa bọn họ cũng chỉ cách nhau một bàn tay, chỉ cần quay.
người liền có thể chạm vào đối phương.
*Em có muốn tắt đèn không?” Kiều Mộ Trạch thấp giọng hỏi.
Trang Noãn Noãn nghĩ nghĩ rồi lắc đầu: “Tạm thời đừng tắt có được không? Tôi sợ con chuột đó lại chạy qua đây.”
“Yên tâm đi, có tôi ở đây rồi.” Kiều Mộ Trạch thấp giọng, ánh mắt nhìn cô chằm chằm.
Lúc này Trang Noãn Noãn cũng đang gối lên tay, một khuôn mặt như ngọc nhìn anh.
Hô hấp của Kiều Mộ Trạch không khỏi gấp rút, anh đột nhiên có một suy nghĩ khiến anh muốn nói ra.
“Trang Noãn Noãn.”
*Hử?” Trang Noãn Noãn chớp mắt nhìn anh, nhìn vào đôi môi quyền rũ đợi xem anh muốn nói cái gì.
“Anh thích em.” Lời nói nghiêm túc vang lên trong căn phòng nhỏ.
Đôi mắt trong suốt của Trang Noãn Noãn đột nhiên mở to, rõ ràng là được tỏ tình, mà cô lại giống như bị doạ sợ, chớp đôi mắt bối rối nhìn anh.