Chương 1490:
Hạng Kình Hạo sờ vào khuôn mặt xám xịt, anh nheo mắt thở dài nhìn bóng dáng của Tưởng Hân Vy, xem ra là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Cho dù anh có hứng thú với cô, nhưng cô lại không có hứng thú gì với anh, néu đã như vậy thì, Hạng Kình Hạo cắn nhẹ môi mỏng, anh sẽ không làm phiền cô nữa!
Hạng Kình Hạo đi từ hành lang bên cạnh lên trước sân khấu, anh cúi người quay lại chỗ của mình, ánh mắt anh trực tiếp nhìn về phía chỗ tối, dưới ánh đèn của sân khấu chói mắt, bóng dáng cô như ẩn như hiện ở trong bóng tối.
Tưởng Hân Vy nhìn anh quay lại vị trí của mình, vị mỹ nữ tóc vàng kia lập tức đưa cho anh cốc cà phê, ánh mắt ái mộ chống cằm nhìn anh.
Dường như buổi biểu diễn trước mặt do với người đàn ông bên cạnh này, cô ta chỉ cần người đàn ông bên cạnh.
Hạng Kình Hạo có chút buồn bực, anh nhận cốc cà phê uống một ngụm, lúc này vương tử Ronald nghiêng người qua nói với anh vài câu, khoảng năm giờ anh ta muốn rời đi nên muốn hỏi ý kiến của anh.
Hạng Kình Hạo gật đầu, anh cũng quyết định rời đi.
Ánh mắt Tưởng Hân Vy vốn tưởng rằng cô có thể chuyên tâm xem buổi diễn, nhưng cô lại không khống chế được nhìn người đàn ông đối diện.
Hạng Kình Hạo toàn thân quý phái, cả người toát ra ánh sáng chói mắt, dường như có một loại từ trường lớn tỏa ra từ tay anh, khiến ánh mắt của người phụ nữ không thể không chú ý.
Khoảng năm giờ buổi biểu diễn kết thúc, các khách mời đều bắt đầu vừa thảo luận vừa rời khỏi hội trường biểu diễn.
Tưởng Hân Vy nhìn Hạng Kình Hạo ở bên đó cũng bị khách mời vây quanh, đám người đó vừa là để chào hỏi với vương tử Ronald vừa kính trọng lịch sự với Hạng Kình Hạo. Tưởng Hân Vy đeo túi đi từ hàng lang ra ngoài, chỉ nhìn thấy cửa lớn của buỏi diễn có nhiều xe hơi sang trọng, còn có phóng viên đang không ngừng phỏng vấn những ngôi sao lớn, Tưởng Hân Vy nhìn thấy thần tượng mình yêu thích nhất cũng ở đây, cô lập tức giống như một cô bé mê idol, đứng bên cạnh với đôi mắt như sao sáng, muốn bước lên trước để xin chữ ký, nhưng lại lo sợ.
Bởi vì trợ lý đứng ngay bên cạnh thần tượng nghiêm túc từ chối các fan hâm mộ đến gần. Ánh mắt không nỡ nhìn bóng dáng của thần tượng, nhìn bộ trang phục lộng lẫy của cô ấy đang giao lưu cùng với các nhà thiết kế của buồi diễn lần này, điều này khiến trong lòng cô thầm mong mỏi, cuối cùng một ngày nào đó, thiết kế của cô cũng có thể được lên sân khấu, đến lúc đó cô có thể gặp mặt thần tượng của mình.
Thậm chí còn được thần tượng đánh giá cao bản thân, mặc lên mình bộ trang phục do chính tay cô thiết kế, nghĩ thôi cũng thấy kích động rồi!
Lúc Tưởng Hân Vy vẫn còn đứng ngây ra ở cổng lớn, nghe thấy đằng sau truyền đến tiếng bước chân, hơn nữa còn là kiểu cực kỳ gấp gáp.
Cô vội vàng quay đầu, nhìn tháy hai đội vệ sĩ bước ra, đưa tay ra rất nghiêm túc đuổi đám người ở giữa, hiển nhiên là vương tử Rona và bạn gái của anh ta muốn ra ngoài.
Tưởng Hân Vy không đợi ánh mắt đuổi đi của vệ sĩ, cô chủ động nhanh chóng đi xuống bậc thang, cô nhìn thấy những chiếc xe sang trọng này, ngay cả bóng dáng của taxi cũng không thấy, xem ra đường này bị chặn rồi, nếu muốn bắt xe phải đi ra đường lớn.
Ở đây cách khách sạn cũng khá xa, bắt xe bốn mươi năm phút, đi đường phải mắt một tiếng, Tưởng Hân Vy cực kỳ mệt mỏi, cái chân này của cô giống như ruột bút chì vậy.
Hạng Kình Hạo đi cùng vương tử Ronald ra ngoài, ánh mắt anh không tự chủ động nhìn đám người trước cửa một vòng, anh nhìn thấy con đường đối diện có một bóng người đang đi một mình ở phía trước.
Anh nhẹ cong môi mỏng, cô là đang muốn đi bộ về khách sạn sao?
Tưởng Hân Vy nghe thấy đằng sau có tiếng người ồn ào, cô biết Hạng Kình Hạo chắc chắn cũng ở đó, cô không khỏi quay đầu lại nhìn.
Hạng Kình Hạo đang cùng vương tử Ronald ôm chào tạm iệt, trùng hợp đúng lúc Tưởng Hân Vy quay đầu lại nhìn, mỹ nhân tóc vàng thấy anh muốn rời đi, lập tức không nỡ đưa tay ôm chặt anh, Hạng Kình Hạo hơi giật mình anh đưa tay muốn tách cô ta ra, người bên cạnh chỉ coi như là ôm hôn, nhưng chỉ có người phụ nữ này cảm nhận được lực cự tuyệt trên cánh tay anh.
Cô ta chỉ đành lùi về sau một bước, có chút đau lòng nhìn Hạng Kình Hạo: “Hạng tiên sinh, sau này còn có thể gặp nhau nữa không?”
“Có cơ hội sẽ gặp.” Hạng Kình Hạo nói một câu cho có lệ.