Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tổng Tài Cuồng Vợ Ngôn Tiểu Nặc - Mặc Tây Quyết

Chương 90

” Ngôn Tiểu Nặc nói nhỏ nhẹ.

Theo lời Mặc Tây Quyết nói, nếu làm trống rạp họ nên bị ngăn lại mới đúng.

Nhưng họ cứ như vậy đi vào không có bất kỳ một trướng ngại nào cả. “Ô, anh nói với họ, chỉ cho gái xinh vào.” Mặc Tây Quyết nói một cách rất thư thái rồi quay sang nhìn Ngôn Tiểu Nặc cười lên, “Chúc mừng em nhé, em được họ chọn là mĩ nữ rồi.”

Ngôn Tiểu Nặc ngây người một lúc, rồi mới phản ứng lại, cười mắng, “Im nào! Nói đi, rốt cuộc có chuyện gi?”

“Đúng là như thế, em không tin à? Nhưng anh thì tin.” Mặc Tây Quyết vẫy tay rồi vòng tay qua vai cô vào phòng chiếu phim, “Mau đi thôi, sắp chiếu rồi.”

Cô đành cho đó là sự thật, nhưng trong lòng cảm thấy rất vui, được người khác khen là mĩ nữ, bất luận là bất kỳ cô gái nào đều sẽ thấy rất vui.

Phòng chiếu phim rất lớn, Ngôn Tiểu Nặc chọn vị trí trung tâm nhất ở hàng ghế thứ 4 để ngồi xuống, và chỗ đó là vị trí xem phim tốt nhất.

Mặc Tây Quyết ngồi cạnh cô. “Hay là, để những người đã mua vé rồi vào xem đi?” Ngôn Tiểu Nặc nghĩ một lúc rồi mở nói với Mặc Tây Quyết một câu.

Mặc Tây Quyết coi như không để ý, “Tại sao? Anh không muốn nghe thấy tiếng la hét của con gái.”

Tự kiêu!

Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc nói xấu anh một tiếng, nhưng nghĩ lại, dường như đúng là như vậy. “Không phải anh có đeo kính sao? Chút nữa ánh đèn tắt đi, chẳng ai nhìn thấy ai cả.” Ngôn Tiểu Nặc thử thuyết phục anh, “Bộ phim phải được mọi người cùng xem thì mới có không khí, nếu như này, không bằng mua một băng đĩa về nhà xem còn hơn.”

“Anh từ trước tới nay không xem đĩa, chất lượng hình ảnh kém.” Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng nói, hoàn cảnh lúc này là tốt nhất, không có ai cả, chỉ có anh và cô.

Ngôn Tiểu Nặc không biết nói gì đưa tay vuốt lên trán và nói, “Thực ra xem phim nhưng cũng không phải là xem phim”

“Vậy thì xem cái gì?” Mặc Tây Quyết quay sang nhìn cô, “Lẽ nào là xem người sao?”

Đôi mắt đen của anh rực lên, gần như vậy có thể nhìn thấy ánh mắt trêu chọc của anh.

Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy mặt cô hơi đỏ và nói, “Anh nghĩ mà xem, người khác tốn tiền mua vé, có lẽ vì muốn có thời gian giải trí với những người bạn mà họ thích, có thể là muốn xem diễn xuất của thần tường mà họ yêu thích, việc huỷ vé bất chot như vậy, chang có lý gì cả.”

“Vậy em định nói anh không có lý sao?” Ánh mắt đen của Mặc Tây Quyết tối sầm lại tỏ vẻ không vui. “Chúng ta cho họ vào đi.” Ngôn Tiểu Nặc hiểu rất rõ tâm trạng của những người đó, vốn dĩ rất mong đợi nhưng lại bị thất vọng, cô cảm thấy có chút hơi quá tiếc nuối. “Vẫn nói hộ cho họ sao.” Biểu cảm của Mặc Tây Quyết càng trở nên mất vui, “Anh đang hỏi em đấy, đừng có chuyển chủ đề.”

Mặc Tây Quyết đang tập trung nhìn vào cô, đối với anh chàng này nên tránh nặng thành nhẹ là ưu tiên hàng đầu. “Em đâu có nói anh, không phải anh nói đó là cách làm của ông chủ ở đây sao?” Đôi mắt to của Ngôn Tiểu Nặc chớp chớp, có một sự ngộ nghĩnh đáng yêu khó tả thành lời.

Mặc Tây Quyết khẩy môi một cái, “Hư, coi như em phản ứng nhanh.”

Nói xong anh lấy điện thoại ra gọi đến một số điện thoại, “Cho những người xem phim này vào đi.”

“Em biết anh là người tốt nhất mà.” Ngôn Tiểu Nặc nhìn anh cuối cùng cũng nhẹ nhõm, trong ánh mắt trà đầy ý cười, “Ưm!”

Có thể dừng có động một tý là hôn cô ở nơi công cộng được không, chút nữa sẽ có rất nhiều người tới. Mặc Tây Quyết si mê vẻ đẹp của cô, cho đến khi bên ngoài có tiếng bước chân và tiếng nói vang lên anh mới buông cô ra.

Sau đó nhanh như chớp anh vội vàng đeo kính và khẩu trang lại, lần này thì không ai có thể nhận ra Mặc Tây Quyết, nhưng không ai có thể làm ngơ với bộ quần áo đắt tiền và ánh hào quang bất khuất trên người anh. Có một cô gái khá xinh xắn bước tới nói với Mặc Tây Quyết, ” Anh ơi, chỗ ngồi bên cạnh anh có người ngồi chưa?”

“Rồi.” Mặc Tây Quyết lạnh lùng tung ra một chữ. “Ưm.” Nữ sinh đó khá xấu hổ cười một cái, “Vậy xin lỗi làm phiền anh rồi.”

Là một người đẹp được công nhận như Ngôn Tiểu Nặc cũng gặp phải tình huống này, có điều là một người đàn ông đến mục đích để làm quen, “Người đẹp, ở đây không có ai ngồi chứ?”

Ngôn Tiểu Nặc chưa kịp trả lời thì Mặc Tây Quyết đã trả lời, “Hàng ghế này đều bị tôi gao gói hết hết rồi, anh nếu không có chỗ để ngồi có thể ngồi trên lối đi.”

Người đàn ông đó có vẻ cũng là một người tốt, nghe những câu nói không hay đó lập tức nổi khùng lên, “Trời a, anh là ai thế? Nói năng phái để ý một chút biết chưa?”

Ngôn Tiểu Nặc chỉ nói thầm trong bụng, lần này thì xong đời rồi. Mặc Tây Quyết nói vào tai nghe Blutooth, lạnh lùng nói, “Ở đây có một con ruồi, đu nó ra ngoài ngay cho tôi.”

Người đàn ông đó không biết chuyện gì đang xảy ra, hai giây sau thì có mấy người vệ sĩ mặc bộ quần vest màu đen xuất hiện.

Những người tới xem phim đều phải vội vàng nhường đường, giống tự tránh nạn vậy. “Cậu chủ” Người vệ sĩ đứng đầu cúi lưng nói với Mặc Tây Quyết.

Ngón tay của Mặc Tây Quyết chỉ vào người con trai đó, mấy người vệ sĩ lập tức lôi người con trai đó ra ngoài.

Ngoài Ngôn Tiểu Nặc ra, mọi người đều bị sốc. Mặc Tây Quyết nắm lấy tay của Ngôn Tiểu Nặc một cách không ngại ngùng giống như người bảo vệ vậy.

Không còn sự hỗ loạn và ồn ào nào giống như trước đó nữa, những người xem phim giống như đang dự một buổi khai giảng vậy, tất cả đều rất im lặng.

Ngôn Tiểu Nặc phát hiện cô và Mặc Tây Quyết trở thành trung tâm của sự chú ý, tạo thành một vòng trong lớn không ai dám lại gần.

Cô thở một hơi dài, lúc này, tấm màn hình trắng to lớn đã bắt đầu chiếu quảng cáo rồi, cả căn phòng chìm vào trong bóng tối.

Ngôn Tiểu Nặc có chút chưa quen, ánh mắt trên màn hình rọi vào làm mắt cô hơi khó chịu, cô bất giác nhắm mắt lại, lúc này tay kia của Mặc Tây Quyết đã che trước mắt cho cô.

Vì âm thanh quảng cáo quá lớn, Mặc Tây Quyết cúi đầu xuống, ghé vào tai cô và nói, “Đỡ hơn chưa?”

Giọng nói trầm dịu dàng và mùi thơm nhẹ của anh, khiến cô cảm thấy trong lòng ấm áp rất nhiều và yên tâm.

Giọng nói của cô mềm mại dịu dàng, “Vâng, không sao rồi.”

Lúc này tay của Mặc Tây Quyết mới dần dần hạ xuống, Ngôn Tiểu Nặc cũng dần quen với ánh sáng ở đây.

Bàn tay anh luôn nắm chặt lấy tay cô, không phút nào buông ra.

Cuối cùng thì quảng cáo cũng kết thúc, màn hình đột nhiên tối vào, bộ phim bắt đầu.

Đây là một bộ phim nói về giữa lợi ích quốc gia nảy sinh ra một tình yêu khắc cốt ghi tâm hiếm có.

Sau khi ánh đèn tắt đi thì Mặc Tây Quyết mới bỏ kính và khẩu trang xuống, đẹp giống như một bức tượng điêu khắc hoàn mĩ.

Còn Ngôn Tiểu Nặc thì rất nghiêm túc, và những khúc mắc giữa các nhân vật chính với nhau khiến cô liên tục suýt xoa.

Một bộ phim dài 1 tiếng 40 phút, Mặc Tây Quyết ngoài việc nắm tay cô ra, không hề nói gì với cô cả, cũng không làm gì với cô cả.

Lẽ nào anh cũng bị cốt truyện làm cho thu hút rồi?

Không phải chứ, nếu không phải vì hơi nóng trong lòng bàn tay cô, cô còn nghĩ anh thực sự là một tác phẩm điêu khắc.

Có lẽ anh cảm thấy mọi người đều đang tập trung xem phim, chỉ một động tác nhỏ của anh liệu có gây ảnh hưởng đến mọi người?

Ngôn Tiểu Nặc lập tức bị ý tưởng này làm cho ngu ngốc, Mặc Tây Quyết để ý đến cái nhìn của người khác thật là một tin kỳ lạ. “Kết thúc rồi.” Tác phẩm điêu khắc hoàn mĩ cuối cùng cũng nên tiếng, vừa vào giây phút anh đeo kính xong, căn phòng bỗng sáng lên. Mặc Tây Quyết thấy Ngôn Tiểu Nặc vẫn chưa muốn đứng dậy, “Sao vậy? Đi thôi.”

“Anh, đến chỉ để cùng em xem phim sao?” Ngôn Tiểu Nặc không thể không hỏi. “Nếu không thì anh tới đây làm gì?” Mặc Tây Quyết cảm thấy cô hỏi hơi dư thừa. “Vậy anh cảm thấy cốt truyện thế nào?” Ngôn Tiểu Nặc hỏi, “Anh cảm thấy nhân vật nữ chính quá khổ, vì muốn phục quốc mà phải che giấu thân phận, lại còn phải đối phó với nhà vua tới cùng.”

Bối cảnh nhân vật chính của bộ phim này cũng là hình ảnh nữ anh hùng phục quốc dựng nghiệp, không ngần ngại đánh đổi bản thân để ở lại bên cạnh quốc vương.

Nó khá giống với bản thân cô.

Cô dự định thông qua câu chuyện điều này để hỏi dò anh, xem cảm nhận của Mặc Tây Quyết. Mặc Tây Quyết nhìn cô hai giây sau mới nói, “Ô, như vậy sao?”

Miệng của Ngôn Tiểu Nặc to tròn ra, ngạc nhiên nói, “Cái gì mà như thế, anh không hiểu cốt truyện sao?”

Không thể nào chứ, đến cô còn hiểu, sao anh có thể không hiểu được chứ. “Không phải là không hiểu, mà là không chú ý.” Mặc Tây Quyết nói, sau đó tay anh vuốt lên cắm dưới nói, “Nghe em nói, cơ bản là hiểu qua về nội dung rồi.”

May mắn thay, biên kịch của bộ phim không ở hiện trường, không thì thấy rất xấu hổ mà muốn tự tử ngay tại chỗ. Tốt nhất là cất bút không nên viết kịch nữa.

Còn sự đả kích nào lớn hơn đá kích này nữa? Một người đàn ông xem phim nghiêm túc như đang trên lớp, kết quả nói với bạn là anh không để ý đến cốt truyện. Càng đáng sợ một điều là, người khác vừa giới thiệu qua một chút mà anh ấy liền nói là hiểu rồi.

Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy đưa Mặc Tây Quyết ra ngoài xem phim là một sai lầm.

Khi hai người họ rời khỏi rạp chiếu phim thì ngoài nhân viên phục vụ ra thì không còn ai khác.

Hơn nữa các nhân viên có vẻ rất bận rộn, một cô gái mặc trang phục chuyên nghiệp lúng túng nói với cô, “Thật xin lỗi, lãnh đạo mới của chúng tôi sắp tới để thị sát rồi, mong cô mau rời khỏi đây ạ.”

Ngôn Tiểu Nặc bất lực nói, “Được rồi.”

Mặc Tây Quyết nắm lấy tay cô đi xuống tầng dưới, có một chiếc xe đặc biệt đã đậu trước cổng rạp chiếu phim để đón họ.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!