Chương 54 KHÔNG MUỐN QUAN TÂM TỚ
Đồn cảnh sát?
Trong đầu Ngôn Tiểu Nặc hiện nên một dấu chấm hỏi to đùng, cô nghĩ thế nào cũng không tìm ra sự liên kết của hai từ bữa tiệc và đồn cảnh sát vào với nhau.
“Sao anh lại ở đồn cảnh sát vậy?”
Ngôn Tiểu Nặc hỏi anh trong điện thoại.
Giọng nói của Mặc Tây Quyết rất lạnh lùng, không cần hỏi nhiều: “Tài xế đã ở trước cửa chờ em rồi, em bây giờ đi tới đồn cảnh sát một chuyến.”
Nói xong, anh tắt điện thoại đi.
Ngôn Tiểu Nặc cầm điện thoại đứng ngây người ở đó một lúc, rồi mới đứng dậy lấy chiếc túi xách và đi ra ngoài.
Xe của cô đang đậu ở cửa, Ngôn Tiểu Nặc không nghĩ nhiều lập tức lên X€”
Mặc Tây Quyết không giống như lần trước làm ầm ï lên, lần này rất im lặng như chưa xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng Ngôn Tiểu Nặc lại có linh cảm bất an.
Sự im lặng của ông khiến cho tim của Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên lắng xuống.
“Cô Ngôn, mời đi theo tôi.” Quản gia Duy Đức đi trước dẫn đường.
Ngôn Tiểu Nặc đi theo ông, trong lòng thấy rất bối rối, ở đây lại là đôn cảnh sát, Mặc Tây Quyết lại giận dữ như vậy, có lẽ nào Mặc Tây Quyết định cho cô vào ngôi tù không?
Vừa nghĩ tới đây, cô đột nhiên bị suy nghĩ đó làm cho sợ hãi, bước chân cũng vì thế mà dừng lại.
Quản gia Duy Đức đang đi phía trước dừng lại quay đầu thì thấy cô đang đứng đó, rồi hỏi: “Cô Ngôn, cô sao vậy?”
Ngôn Tiểu Nặc mím môi, do dự có nên tìm cho cô một lý do để quay về, ngay lúc này, một âm thanh lạnh như băng vang lên: “Lại đây.”
Là Mặc Tây Quyết.
Quản gia Duy Đức lập tức hiểu ý rồi rời đi.
Mặc Tây Quyết sải bước lao tới, và đến trước mặt Ngôn Tiểu Nặc nhanh như một cơn gió, nắm chặt lấy cổ tay cô, “Đi cùng anh tới đây.”
Ngôn Tiểu Nặc không còn cách nào khác đành phải đi theo anh.
đang đứng đó, rồi hỏi: “Cô Ngôn, cô sao vậy?”
Ngôn Tiểu Nặc mím môi, do dự có nên tìm cho cô một lý do để quay về, ngay lúc này, một âm thanh lạnh như băng vang lên: “Lại đây.”
Là Mặc Tây Quyết.
Quản gia Duy Đức lập tức hiểu ý rồi rời đi.
Mặc Tây Quyết sải bước lao tới, và đến trước mặt Ngôn Tiểu Nặc nhanh như một cơn gió, nắm chặt lấy cổ tay cô, “Đi cùng anh tới đây.”
Ngôn Tiểu Nặc không còn cách nào khác đành phải đi theo anh.
Vào đến trong phòng, chỉ thấy một người đàn ông trung niên ngồi ở đó, thấy họ bước vào, người đàn ông trung niên đó nhanh chóng cúi đầu hạ lưng chào hỏi Mặc Tây Quyết: “Cậu Mặc.”
“Chính là cô ấy.” Mặc Tây Quyết buông cổ tay của cô ra, điềm đạm nói, “Đưa cô ấy đi rút lại đơn.”
“Vâng.” Người đàn ông trung niên lập tức đồng ý, quay lại nói với Ngôn Tiểu Nặc, “Cô Ngôn, mời cô theo tôi.”
Ngôn Tiểu Nặc kìm nén sự lo lắng trong lòng, đi theo người đàn ông trung niên sang phòng bên cạnh.
Lễ nào cô đã phạm tội gì sao?
Không thể nào.
Đang trong lúc hoài nghi, người đàn ông trung niên lấy một tập giấy tờ ra đưa cho cô, chỉ vào chỗ trống trên trang cuối cùng và cung kính nói với cô: “Cô Ngôn, mời cô ký tên vào đây.”
Ký tên?
Ngôn Tiểu Nặc cầm lấy tập tờ giấy mở ra xem, thì thấy 4 chữ bên trên tờ giấy “Nhân khẩu mất tích”.
Mặt cô đột nhiên tối lại, “Bác cảnh sát, không phải là sau 24 tiếng mới được lập án sao?”
Một biểu hiện trên mặt người đàn ông trung niên “Cô cũng hiểu sao” mỉm cười và nói: “Cậu Mặc đích thân đến báo án, đương nhiên là mọi việc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, bây giờ cô Ngôn trở lại rôi, rút lại đơn là được.”
Ngôn Tiểu Nặc không nói được gì, cô lấy chiếc bút và ký tên cô vào chỗ trống, và đặt lại giấy tờ lên bàn.
Người đàn ông trung niên lại nói thêm mấy câu lịch sự, nhấc điện thoại cố định ở trên bàn và gọi một cuộc điện thoại: “Cô Ngôn đã trở về rồi, tất cả mọi người có thể quay lại được rồi, không cần đi tìm cô Ngôn nữa.”
Mỗi lần Mặc Tây Quyết tìm cô cũng kinh thiên động địa, lần trước là chặn đường trong thành phố S, còn lần này thì trực tiếp đến đồn cảnh sát phái người đi tìm cô.
Cô thở dài một hơi nhẹ, quay người dời khỏi căn phòng.
Mặc Tây Quyết đang ngoài cửa chờ cô, thấy cô đi ra, anh thậm chí không buồn nhìn cô lấy một cái.
Người đàn ông trung niên cũng chạy theo sau, thấy Mặc Tây Quyết ở ngoài cửa, nụ cười còn rạng rỡ hơn vừa rồi: “Cậu Mặc, xin cậu yên tâm, tất cả đã được giải quyết ổn thoả.”
Mặc Tây Quyết hơi gật đầu, “Cảnh sát Lâm, làm phiền anh rồi.”
“Cậu Mặc nói gì vậy, cậu đích thân tới đây, cho dù đó là một việc rắc rối hơn nữa, tôi cũng sẽ nghĩ cách để giải quyết cho cậu, huống hồ đây là ra tay giúp đỡ.” Lời của cảnh sát Lâm nói rất khôn khéo, thái độ tốt đến nỗi khiến người ta thấy rất thoải mái giống như đang nóng mà được uống bát súp đậu xanh mát lạnh vậy.
“Cảnh sát Lâm khách sáo rồi, mấy ngày tiếp theo có lẽ sẽ còn có việc.”
Mặc Tây Quyết điềm tĩnh nói.
“Cậu Mặc, có chuyện gì xin cứ dặn dò, tôi nhất định sẽ không để cậu Mặc thất vọng.” Giọng nói của cảnh sát Lâm vẫn rất từ tốn.
Mặc Tây Quyết hài lòng gật đầu, không nói thêm gì cả, rồi quay người rời đi.
Cảnh sát Lâm nói lên từ phía sau lưng anh: “Cậu Mặc đi cẩn thận.” sau đó nói với Ngôn Tiểu Nặc, “Mời cô Ngôn cứ tự nhiên.”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu với cảnh sát Lâm, “Cảm ơn ông.” Sau đó cô đuổi theo Mặc Tây Quyết.
Mặc Tây Quyết bước đi rất nhanh, không có ý chờ cô, eo của Ngôn Tiểu Nặc bị Lý Tịnh đẩy đâm vào góc giường, lúc này vì cơn đau ở thắt lưng mà không thể chạy nhanh.
“Mặc Tây Quyết, Mặc Tây Quyết…”
Ngôn Tiểu Nặc vừa chạy vừa gọi anh.
Bước chân của Mặc Tây Quyết hơi chậm lại, nhưng chỉ trong giây lát, bước chân anh càng đi nhanh hơn.
Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy vùng eo cô càng lúc càng đau, bước chân chậm lại.
“Mặc Tây Quyết!” Ngôn Tiểu Nặc bước tới thật nhanh chút nữa thì bị ngã may mắn nắm được tay anh, “Em xin lỗi, em thực sự không có ý thất hẹn với anh, anh nghe em nói…
“Không cần nói nữa.” Mặc Tây Quyết rút tay anh ra khỏi tay cô, “Dù sao em cũng luôn như vậy rồi.”
“Không phải đâu.” Ngôn Tiểu Nặc nhìn anh, trong giọng nói có chút hốt hoảng, “Hôm nay em thực sự muốn chờ anh, anh xem quần áo em cũng thay xong rồi, chỉ là đột nhiên…”
“Đủ rồi!” Mặc Tây Quyết lạnh lùng ngắt lời cô, “Anh không muốn nghe em giải thích những lý do đó nữa.”
Vùng eo của Ngôn Tiểu Nặc rất đau, bước một bước như muốn sắp gẫy ra vậy.
Mặc Tây Quyết đi đến cổng chính, quản gia Duy Đức đang đứng ở trước xe chờ anh, anh trực tiếp lên xe và rời đị, chỉ để lại cho Ngôn Tiểu Nặc là tiếng còi xe của ô tô.
“Cậu chủ, cậu muốn đi đâu?” Duy Đức thận trọng hỏi anh, sợ động vào tính khí của Mặc Tây Quyết.
Đôi mắt của Mặc Tây Quyết nhìn vào gương chiếu hậu thấy dáng người mảnh mai của Ngôn Tiểu Nặc nhưng lại bối rối không biết nên làm gì, giọng nói vẫn lạnh như băng: “Lâu đài.”
“Vậy…còn cô Ngôn?” Rốt cuộc là Duy Đức mềm lòng hay chỉ là một câu hỏi.
“Kệ cô ấy muốn đi đâu thì đi!”
Khuôn mặt của Mặc Tây Quyết căng bừng lên, cơn giận dữ vẫn chưa nguôi ngoai.
Quản gia Duy Đức không dám nói gì thêm. Anh cẩn thận vì cô mà chuẩn bị một bữa tiệc chúc mừng, kết quả lúc đến đón cô thì không thấy cô đâu cả, điện thoại không chịu nghe, tin nhắn cũng không trả lời, vị trí của Mặc Tây Quyết trong lòng của cô lại vô nghĩa như vậy sao.
Mặc Tây Quyết càng nghĩ càng tức, nhiệt độ trong xe và áp suất trong không khí giảm mạnh.
Quản gia Duy Đức ngồi ngay trước mắt đương nhiên là người đầu tiên cảm nhận được bầu không khí đầy áp lực này, ông thở dài trong lòng, dựa vào tính khí ngày trước của cậu chủ, ai mà giám không đặt anh lên hàng đầu, anh sẽ để cho người đó phải trả giá đắt.
Nhưng kể từ khi Ngôn Tiểu Nặc xuất hiện, tính khí của cậu chủ có vẻ tốt hơn rất nhiều.
“Duy Đức, phái vệ sĩ bí mật bảo vệ cô ấy, đừng để cô xảy ra chuyện gì.”
Giọng nói của Mặc Tây Quyết vang lên từ phía sau.
“Vâng, cậu chủ.” Quản gia Duy Đức suýt nữa tưởng mình đang nghe nhầm, rồi nhanh chóng nghe theo, “Tôi sẽ làm ngay.
Mặc Tây Quyết khẩy lên một tiếng.
Ngôn Tiểu Nặc đứng đó một lúc lâu, cho đến khi tài xế Lý nói với cô, “Cô Ngôn, ở đây là đồn cảnh sát, đứng ở đây cũng không hay, để tôi đưa cô về.
“Ô.” Ngôn Tiểu Nặc gật đầu rồi lên xe.
Tài xế Lý vừa mở máy lên thì Ngôn Tiểu Nặc ôm lên vùng eo, nói với tài xế Lý, “Bác tài Lý, chưa về nhà vội, bác biết nơi nào chữa trị vết thương không?”
“Cô bị thương sao?” Phản ứng đầu tiên của bác tài Lý là Ngôn Tiểu Nặc bị thương, “Cô không sao chứ? Bị thương ở đâu vậy?”
“Ở sau lưng dưới, không sao đâu, bác đưa tôi tới đó là được rồi.” Ngôn Tiểu Nặc đưa tay ôm trán, giọng nói khẽ.
Bác tài Lý gật đầu, “Vâng, tôi sẽ đi ngay.”
Chiếc xe chạy hết con đường và dừng lại trước một hiệu thuốc trung y cũ.
Ngôn Tiểu Nặc nói với bác tài Lý: “Bác Lý, cảm ơn bác, bác ở đây chờ tôi một chút.”
“Vâng.’ Ngôn Tiểu Nặc xuống xe, bước vào trong hiệu thuốc, một thây thuốc trung y với gương mặt lương thiện thấy Ngôn Tiểu Nặc ôm eo bước vào, ông nhanh chóng để cô ngồi xuống.
“Cô có triệu chứng gì?”
“Vùng eo bị đau, cháu không cẩn thận bị đâm phải.”
“Có thể xem giúp cháu không ạ?”
“Được rồi.”
Ngôn Tiểu Nặc nằm lên chiếc giường đơn trong phòng y tế, cởi chiếc áo khoác và kéo khoá vùng eo xuống, bác sĩ trung y thấy một vết bầm tím trên vòng eo cô.
Bác sĩ trung y già không nhìn cô và hỏi, “Có đau không?”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, “Có ạ”
Vị bác sĩ trung y già muốn ấn vào eo cô nhưng kết quả tay chưa kịp chạm vào thì một âm thanh giận dữ vang lên: “Dừng tay!”
Ngôn Tiểu Nặc bị làm cho sợ hãi, hoá ra là Mặc Tây Quyết.
Đôi mắt của Mặc Tây Quyết dán chặt vào bàn tay của bác sĩ già trung y, biểu cảm cực kỳ nguy hiểm và đáng sợ, “Ông muốn làm cái gì?”
Vị bác sĩ trung y già bị biểu hiện của anh làm cho hoảng sợ, miệng lắp bắp, “Xem…xem vùng eo của cô ấy.”
“Ông muốn chết à!” giong Mặc Tây Quyết càng đáng sợ hơn, “Eo của cô ấy mà ông cũng dám xem à?”
Nói rồi giơ tay ra hiệu. Vệ sĩ lập tức lao túi túm lấy vị bác sĩ trung y già.
“ Dừng tay.”