Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tổng Tài Cuồng Vợ Ngôn Tiểu Nặc - Mặc Tây Quyết

Chương 351

Khi Trình Tử Diễm nắm lấy cổ tay Mặc Tây Quyết ông liền bắt mạch cho anh luôn.

Ông cau mày thật chặt, nhất định sẽ có cách mà, nhất định… Sau khi kiểm tra một lượt, tình hình không được lạc quan lắm.

Sắc mặt Mặc Tây Quyết vẫn rất thản nhiên: “Ba à, con còn sống được bao lâu?”

“A Quyết. Trình Tử Diễm nhìn Mặc Tây Quyết, giọng tràn đầy sự an ủi: “Con yên tâm, ba nhất định sẽ cứu sống được con.”

Ông mở cửa phòng thí nghiệm của mình, nói với Mặc Tây Quyết: “Còn thiếu chút nữa thôi, sắp chế được thuốc giải rồi.”

Ánh mắt điềm tĩnh của Mặc Tây Quyết bỗng loé lên một tia sáng: “Thật sao?”

Trình Tử Diễm gật đầu: “Cho ba thêm chút thời gian, rất nhanh thôi.”

Khi Mặc Tây Quyết lấy thuốc giải từ tay Mặc Lăng Thiên, Trình Tử Diễm đã kiểm tra và phân tích thành phần của nó ngay sau đó.

Nguyên liệu và phương thức điều chế thuốc giải rất phức tạp, đặc biệt là nguyên liệu rất quý, Trình Tử Diễm trở về từ lâu đài rồi cùng một số bác sĩ giỏi điều chế từng chút một mới ra được.

Nếu cho ông thêm một tháng, Mặc Tây Quyết sẽ được cứu.

Mặc Tây Quyết làm sao không vui cho được? Một tháng nữa là Ngôn Tiểu Nặc sinh con, độc của anh cũng được giải, bọn họ có thể mãi mãi bên nhau, vậy là anh sẽ có được một gia đình đích thực.

“Có lẽ cô ấy tỉnh dậy rồi.” Trong giọng nói của anh mang theo hi vọng và niềm vui: “Con về ngay thôi.”

Trình Tử Diễm mỉm cười: “A Dục cũng sắp về rồi, lát nữa cùng ăn cơm nhé.”

Mặc Tây Quyết vui vẻ gật đầu: “Vâng.”

Anh vừa về phòng thì Ngôn Tiểu Nặc tỉnh dậy, cô nhìn cảnh sắc tuyệt đẹp ngoài cửa sổ rồi nói với anh: “Chúng ta ra ngoài đi dạo chút được không anh?” Trước nụ cười ấm áp sáng lạn kia của cô thì Mặc Tây Quyết làm sao có thể từ chối được?

Nắm chặt tay cô, anh và cô cùng nhau đi dạo trên bãi biển cát đen huyền bí.

“Bãi biển ở đây không giống bãi biển ở thành phố S chút nào.” Ngôn Tiểu Nặc cảm nhận làn gió nhè nhè, nhìn bầu trời đầy mây và hít một hơi thật sâu: “Chà, ngay cả không khí cũng trong lành nữa.”

Mặc Tây Quyết dang hai tay ôm cô thật chặt: “Nếu em thích ở đây thì đợi sau khi sinh con xong ở đây một thời gian có được không?”

Ngôn Tiểu Nặc đang định đồng ý thì lập tức nghĩ đến một chuyện: “Nhưng mà tập đoàn Đế Quốc.

“Cũng không sánh bằng em được.” Anh nhướn mày khẽ nói: “Sao? Cho dù không có tập đoàn Đế Quốc anh cũng vẫn nuôi được em và con.”

Ngôn Tiểu Nặc bị anh chọc cười, đưa ngón út ra móc vào ngón út của anh: “Nói rồi đó, móc ngoéo.”

Mặc Tây Quyết cùng cô chơi trò trẻ con này với vẻ mặt cưng chiều.

Bãi cát đen dưới chân khác hẳn với sự mát lạnh của những nơi khác, dường như còn có cảm giác ấm áp.

Ngôn Tiểu Nặc vô cùng vui vẻ, khom người quỳ xuống chơi trò đắp lâu đài cát.

“Em đang làm gì đấy?” Mặc Tây Quyết cũng quỳ xuống nhìn cô nghịch cát trên tay.

Cô cười, nói: “Dùng cát làm Vạn Lý Trường Thành, xây lâu đài đó.”

Cô là một nhà thiết kế, chơi trò chơi này cũng là tự nhiên quen tay, không lâu sau cô đã xây nên một lâu đài cát lớn màu đen.

Không khác là mấy so với lâu đài ở thành phố S, chính là một phiên bản thu nhỏ.

Anh mỉm cười lắc đầu, bất đắc dĩ nói với cô: “Đã làm mẹ người ta rồi còn chơi trò này nữa.

Em nghĩ rồi, đợi sau này sinh con ra em sẽ chơi trò này với con” Nụ cười ấm áp của cô mang theo sự mong đợi: “Rèn luyện trí não và sức sáng tạo lắm đó, Mặc Tây Quyết, khi nào anh cũng chơi trò này với em được không?”

Tim anh thoáng chốc đau nhói, nhưng vẫn nói: “Được, anh nhất định sẽ chơi cùng em”

Ngôn Tiểu Nặc vui vẻ nhìn lên bầu trời xám xịt xa xăm, giọng nói ngọt ngào như khúc hát trong trẻo: “Mặc Tây Quyết, anh có biết không? Em chưa từng có những ngày tháng tràn đầy hi vọng như thế này, những đau khổ kia đã trôi qua rồi, sau này chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau, còn có những đứa con nữa, chúng ta sẽ mãi mãi không chia lìa.”

Lời nói của cô vô cùng cảm động, khóe mắt ánh lên.

Mặc Tây Quyết ôm cô ngồi trên bãi biển, xa xa, mặt trời lặn phản chiếu những tia sáng tuyệt đẹp khác nhau xuống biển và sông băng, giống như chốn thần tiên giữa nhân gian vậy.

Từng câu từng chữ của anh vô cùng trịnh trọng: “Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau, sẽ không xa rời.”

Cô mỉm cười, dựa vào lòng anh, cùng anh thưởng thức tiên cảnh trước mắt.

Đột nhiên Mặc Tây Quyết thấy mình tim đau nhói, một mùi hương ngọt ngào xông tới, anh cố gắng áp chế xuống, bình tĩnh nói: “Hơi lạnh rồi, em về phòng lấy áo giúp anh đi.”

Ngôn Tiểu Nặc lập tức đáp: “Vâng, vậy anh đợi em một lát.”

Cô không nhìn ra, lúc mình rời đi Mặc Tây Quyết đã không nhịn được mà nôn ra một ngụm máu.

Máu có màu đen, quyện vào làm một với cát đen.

Mặc Tây Quyết rất sợ Ngôn Tiểu Nặc quay lại phát hiện ra nên đã nắm một nắm cát chôn ngụm máu đi.

Sau lưng truyền tới một giọng nói lạnh lùng: “Đã tới mức nôn ra máu rồi à?”

Mặc Tây Quyết lấy khan tay quệt sạch vết máu trên mỗi rồi cất vào túi áo xong mới quay lại nhìn người đàn ông anh tuấn kia.

Anh khẽ gật đầu: “Chú A Dục”

Đôi mắt xanh nhạt của A Dục như làn nước biển trong suốt, đẹp đến nao lòng, tuy nhiên, lời nói của ông vẫn rất lạnh lùng: “Vi Vi đã trốn thoát, không rõ đang ở đâu.”

Ánh mắt Mặc Tây Quyết tối sầm lại, khiến không khí xung quanh có mùi chết chóc.

A Dục nhìn dáng vẻ của Mặc Tây Quyết, đột nhiên nhớ tới người đó.

Ông nói: “Vẫn còn một chuyện…”

A Dục chưa nói xong thì Ngôn Tiểu Nặc đã mang áo tới, thấy A Dục liền choà: “Chú A Dục về rồi ạ?”

“Ừm.” Sắc mặt A Dục không chút biểu cảm đáp lại một tiếng rồi nói: “Buổi tối lạnh lắm, vẫn nên về phòng mau đi.”

Nói xong, A Dục không nói thêm gì nữa đi về phòng mình.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn mái tóc ảnh kim và áo choàng đen của A Dục, chỉ là một bóng lưng mà cũng phong nhã tuyệt thế như vậy.

Cô đặt bộ quần áo trên tay lên vai Mặc Tây Quyết, nắm tay anh rồi ngạc nhiên nói: “Sao tay anh lạnh thế? Chúng ta mau vào trong thôi.”

Mặc Tây Quyết đè lại dòng máu đang trực trào ra, rồi gật đầu.

Về phòng anh giả vờ đi rửa tay, bước vào nhà tắm, anh nôn ra một ngụm máu vào bồn cầu.

Máu đen như mực trong bồn cầu màu trắng, trông thật rợn người.

Trình Tử Diễm tiêm vào tay anh một mũi, khẽ nói: “Đừng ra gió nữa.”

Anh mím chặt môi, một hồi sau mới gật đầu. Thuốc nhanh chóng phát huy tác dụng, khi anh cảm thấy máu trong lồng ngực đã bị đè xuống mới rời khỏi phòng tắm.

Ngôn Tiểu Nặc từ nhà bếp đi ra, vừa dọn bàn ăn xong, thấy Trình Tử Diễm và Mặc Tây Quyết cùng tới liền mỉm cười: “Mau ăn thôi.”

Trình Tử Diễm đã làm món đặc sản của Iceland, đây là lần đầu Ngôn Tiểu Nặc ăn món này, cô ăn vô cùng ngon lành.

Dung bữa xong, vì sợ mình và Mặc Tây Quyết bị nhiễm lạnh nên Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết cùng nhau ngồi trong phòng ngắm sao qua ô cửa sổ.

Bầu trời sao ở Iceland, để dùng một câu để miêu tả thì chính là đẹp tới mức có chút quá đáng.

Bầu trời xanh thẫm từ từ trải ra từ gần đến xa, một số ngôi sao thì phân tán khắp nơi còn một số ngôi sao tụ lại với nhau tạo thành một dải sáng rực rỡ.

Xung quanh vành đai ánh sáng có ánh sáng xanh lục nhạt, đó là cực quang.

Sóng biển nhấp nhô, bầu trời đầy sao không lời nào diễn tả, mọi thứ đều đẹp như mơ, Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy có lẽ ngắm bao lâu cũng không đủ.

“Còn chưa ngủ sao?” Mặc Tây Quyết vừa tắm xong, thấy cô vẫn đang dựa vào ghế ngắm bầu trời đêm.

Giọng nói của cô đầy kinh ngạc: “Anh nói xem đây không phải là bầu trời đêm đẹp nhất sao? Làm sao lại có nơi nào đẹp như vậy?”

“TWAN đã từng có một tác phẩm tên là The Dome được quay ở Iceland Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng nói: “Không chỉ Iceland, Nga, Mỹ, các nước Bắc Âu này đều có cảnh như vậy”.

Ngôn Tiểu Nặc cười: “Ừm, nhưng tôi vẫn nghĩ rằng mặc dù tất cả đều đẹp, nhưng vẻ đẹp ở đây rất riêng, trong sáng và cuốn hút. Nhìn những điều này cũng tâm hồn em được bình yên hơn.”

Mặc Tây Quyết không nói gì vì anh cũng có cảm giác như vậy. Sống trong ngôi nhà làm bằng bằng và tuyết này, nhìn bầu trời đêm vô cùng đẹp đẽ, anh cảm thấy gần như mọi muộn phiền trong lòng đều có thể quên được, không có gì khó hiểu khi Trình Tử Diễm, một người đã trải qua biết bao thăng trầm của cuộc sống, cuối cùng lại chọn sống ở Iceland lâu dài.

Sáng sớm hôm sau, Mặc Tây Quyết đưa Ngôn Tiểu Nặc ra ngoài, hay vì đi xe trượt tuyết thì họ cưỡi ngựa.

Ngôn Tiểu Nặc ngồi trên lưng ngựa, chú ngựa này rất hiền, chỉ lang thang và không có ý định chạy.

Cô cùng Mặc Tây Quyết đạp xe ngắm bình minh ở Iceland.

Nhìn cảnh vật trên lưng ngựa hoàn toàn khác với đứng trên mặt đất, có cảm giác thế giới thật rộng lớn và chỉ có mình mình.

Giống như là một người làm chủ cả thế giới.

Đối với Iceland, ánh nắng mặt trời thực sự quý giá nên khi mặt trời mới ló dạng, nhiều người đã dậy để tận hưởng món quà quý giá này từ thiên nhiên.

Người Iceland rất thân thiện với người ngoài, vì vậy Ngôn Tiểu Nặc đã có một cuộc trò chuyện rất vui vẻ với họ.

Trò chuyện cả ngày, nghe người dân địa phương kể về truyền thuyết và phong tục của Iceland, sau đó Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết cùng nhau trở về dinh thự.

Sáng sớm Trình Tử Diễm đã dậy, thấy Mặc Tây Quyết, nói: “Đi suối nước nóng một chút đi, hôm qua con hơi cảm đấy.”

Ngôn Tiểu Nặc sửng sốt vội sờ tay lên trán Mặc Tây Quyết: “Anh bị cảm ư?”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!