Chương 136
Hai chân Mặc Tây Quyết tùy tiện vắt chéo, mái tóc màu hạt dẻ đậm có mấy lọn xõa xuống trước trán, ánh mắt nhìn Ngôn Tiểu Nặc tràn đầu mê lực thâm sâu.
Chỉ là thử âm lại giống nhưng một kíp nổ, thu hút ánh nhìn rực lửa của mọi người.
Toàn hội trường yên tĩnh, ánh mắt những cô gái lại như sóng ngầm cuồn cuộn dưới mặt biển yên tĩnh, có thể dìm chết Mặc Tây Quyết bất cứ lúc nào.
Ánh mắt của anh có thể đốt cháy người khác, Ngôn Tiểu Nặc nghĩ trong lòng, nhưng dưới ánh mắt của anh, cô không có cách nào chạy đi được.
Bài hát Mặc Tây Quyết hát chính là bài C vừa hát, sự khác biệt là, không có sự kết hợp với âm nhạc điện tử, mà chỉ là tiếng guitar thuần túy, cũng không có sự tái hiện lại những đoạn kinh điển trong phim Conan, mà chỉ là tiếng hát của anh mà thôi.
Mặc dù giọng hát của C rất hay, nhưng anh ấy là diễn viên có giọng nói đã được đào tạo một cách chuyên nghiệp, trong giọng nói của anh ấy sẽ vô tình mang theo rất nhiều kĩ năng, còn Mặc Tây Quyết, giọng nói của anh rất bình thường, mang theo sự tự tin và miên mãn vốn có từ trước, mang theo giọng điệu cao quý, lại có một loại cảm giác tự nhiên đặc biệt.
Dư âm ngân mãi, Ngôn Tiểu Nặc chỉ biết mỗi câu thành ngữ nà, là một điển cố, nhưng cô chưa từng thực sự cảm nhận qua, nhưng hôm nay, sau khi Mặc Tây Quyết hát xong, trong đầu cô vô thức bật ra bốn từ này.
Những cô gái ngồi trên ghế khống chế không nổi sớm đã kích động rục rịch đứng dậy, vẫy vẫy chiếc bảng theo điệu nhạc, cơ thế trẻ trung mảnh khảnh lắc lư theo, cùng đó thể hiện sự cuồng nhiệt trong lòng đối với Mặc Tây Quyết.
Mặc Tây Quyết chỉ cảm thấy thật phiền, mẹ kiếp, lắc cái gì mà lắc, che mất người con gái của anh rồi!
Sớm biết thì đã không hủy vé của cô ấy, để cô ấy ngoan ngoãn ngồi ở giữa hàng đầu tiên, để cô ấy nhìn xem mê lực của C lớn, hay là mê lực của Mặc Tây Quyết lớn.
Cô gái ngốc nghếch, chẳng nhẽ cô ấy mù rồi à? Tại sao lại không nhiệt tình khoa chân múa tay với anh như mấy người con gái này, dù là cười với anh một cái cũng được, lại cứ nhất quyết đứng im nhìn anh như thế.
Những cô gái ở phía trước dựng lên một tấm chắn tự nhiên trước mặt Ngôn Tiểu Nặc, Ngôn Tiểu Nặc sớm đã không thể nhìn được C và người dân chương trình nữa, một buổi họp mặt người hâm mộ đang yên đang lành thì bị Mặc Tây Quyết biến thành thế này.
Ngôn Tiểu Nặc nhân cơ hội được che chắn liền quay người đi mất.
Mặc Tây Quyết đột nhiên nhìn qua đám người đang lắc lư, phát hiện không thấy Ngôn Tiểu Nặc đâu nữa, anh lập tức dừng hát, vất chiếc guitar xuống, rời đi tìm Ngôn Tiểu Nặc.
Những cô gái đang hưng phấn nhiệt tình, đột nhiên phát hiện người đàn ông hoàn mĩ trước mặt vất lại guitar mà đi mất, thì sửng sốt, tâm hồn thiếu nữ vỡ vụn rơi rớt hết.
“Sao anh ấy lại đi rồi?” Phó Cảnh Dao lẩm bẩm độc thoại, ánh mắt nhìn theo bóng hình Mặc Tây Quyết tràn ngập mất mát và khó hiểu.
Mặc dù rất mê đắm tướng mạo và khí chất của Mặc Tây Quyết, nhưng Phó Cảnh Dao lại rất sợ tính khí của anh ấy.
Lạnh lùng, uy nghiêm, mặc dù nói là đã gặp mặt rồi, cơm cũng đã ăn rồi, nhưng Mặc Tây Quyết trước nay chưa từng nhìn cô ấy một cái, cô cũng không dám nói chuyện với Mặc Tây Quyết.
Cho dù cô ấy từng một mình học từ cấp hai đến cấp ba ở Mĩ, gặp phải rất nhiều khó khăn cũng một mình tự giải quyết, cô có dũng khí và nghị lực, nhưng đổi với Mặc Tây Quyết thì một chút cũng chẳng có tác dụng.
Cuộc họp mặt người hâm mộ kì lạ cứ thể mà kết thúc rồi, Phó Cảnh Dao tìm Ngôn Tiểu Nặc trong đám đông, không biết từ lúc nào mà không thấy Ngôn Tiểu Nặc nữa.
Phó Cảnh Dao gọi điện cho Ngôn Tiểu Nặc, nhưng Ngôn Tiểu Nặc không nghe máy, mà chỉ nhắn cho cô một tin, nói rằng trong nhà có việc nên về trước rồi.
Mà thực tế là, ở trong một góc khuất trong cầu thang trung tâm hội nghị Ngôn Tiểu Nặc dùng danh nghĩa của Ngôn Tiếu Nặc đế đề nghị gặp mặt C.
Nhân viên ở đó có người từng nghe qua tên Ngôn Tiểu Nặc, sau khi xác nhận thân phận của cô thì đồng ý để cô gặp C.
C thấy cô tới thì rất không hiểu, dùng thứ tiếng trung máy móc hỏi: “Cô tìm tôi có việc gì?”
Ngôn Tiểu Nặc cười với C, dùng thứ tiếng nhật lưu loát nói: “Tôi là người hâm mộ anh, hôm nay đặc biệt đến đây để gặp anh”.
C lại không hề vui vẻ, ngược lại lại rất mất mát.
Buổi họp mặt hôm nay thực sự quá khó xử, C bị Mặc Tây Quyết cướp mất đất, sau đó người hâm mộ lại quay lại phản chiến, cuối cùng đến C rời đi lúc nào cũng không ai biết.
Ngôn Tiểu Nặc biết, Mặc Tây Quyết là nhằm vào cô mà đến, nhưng lần này lại vì nguyên nhân của bản thân mà liên lụy đến C.
Cô chỉ có thế tiếp tục an ủi: “Anh C, thực ra anh không cần quá đau lòng như thế, vẫn còn rất nhiều người rất thích anh”.
C nhìn cô, trong đôi mắt màu hổ phách lộ ra tia an ủi, anh cười cười: “Hôm nay tôi đã rất thất lễ rồi, có điều vị kia dường như không phải suy nghĩ nông nổi, bài hát chủ đề phim Conan kia có lẽ là lần đầu tiên anh ấy hát”.
“Ô, không ngờ đến điều này mà anh cũng nghe ra được”. Ngôn Tiểu Nặc rất kinh ngạc, cô cảm thấy Mặc Tây Quyết không hề hát sai nhạc.
C cười cười: “Tôi là người lồng tiếng, đối với âm thanh vô cùng nhạy cảm, có thể nghe ra được sự khác biệt giữa người bình thường và người có qua đào tạo”.
Vốn dĩ là vậy.
Lúc này, có người gõ cửa, C rất ôn hòa nói một câu: “Vào đi”.
Là người phụ trách chụp ảnh quay phim buổi họp mặt, bộ dạng anh ta như bị gây khó dễ, “C, video lần này phải làm thế nào đây?”
Ngôn Tiểu Nặc bất giác nhìn sang C.
Chỉ thấy C bất lực lắc lắc đầu, cười khổ nói: “Không thể cắt ghép à?”
Người nhân viên mở miệng mà cảm giác rất khó khăn, thở dài một hơi nói: “Cắt ghép xong thì không còn lại bao nhiêu nội dung nữa”.
C nói: “Vậy thì cứ nói rõ tình hình thực tế cho công ty đi”.
Người nhân viên vô cùng sửng sốt, còn muốn nói điều gì đó nhưng bị C ngăn lại, chỉ có thể ngừng lại, rồi đi ra ngoài.
Ngôn Tiểu Nặc muốn nói gì đó để an ủi C, nhưng lại phát hiện ra ngôn từ của mình quá nghèo nàn, cô cảm thấy bản thân nói thế nào thì đối với anh C cũng là một loại tổn thương khó nói thành lời.
Nghĩ ngợi rồi cô lấy bức tranh quốc họa mà mình mới vẽ tặng cho anh C: “Anh C, đây là tranh mà tôi tự vẽ, tặng cho anh”.
C nói lời cảm ơn rồi mới nhận lấy bức tranh, mở ra xem, là một bức tranh cảnh thu Nara-Ken.
Ngôn Tiểu Nặc cười nói: “Anh C là người Nara-Ken, tôi nghe nói cảnh thu Nara-Ken đẹp không sao tả siết, phủ đầy mặt đất là lá ngân hạnh và lá phong đỏ, còn có hươu sao càng thu hút người đến”.
Anh C đang trong lúc mất mát như thế này, nhìn thấy cảnh đẹp quê hương thì trong lòng lại vừa ấp áp vừa chua sót, hôi lâu sau, anh chân trọng cất bức tranh đi, đặt nó vào trong vali hành lý của mình, sao đó đứng nghiêm, dùng một tư thế đặc biệt cúi người bốn mươi lăm độ với Ngôn Tiểu Nặc.
Đây là một nghỉ lễ trong nghí lễ của võ sĩ Nhật Bản.
Ngôn Tiểu Nặc bị dọa cho lùi về sau liên tiếp, lắc đầu nói: “Anh C, tôi không nhận được”.
“Tôi biết cô đến để an ủi tôi, hơn nữa cô cũng biết tôi thích nhất là cảnh thu ở quê hương”. Giọng nói của € vô cùng êm tai, khiến người ta không kìm được mà chìm đắm vào nó, “Ở đây, tôi nhớ nhất là Nara-Ken, cô không chỉ là người hâm mộ của tôi, mà còn là bạn tốt của tôi”.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn C, cuối cùng cũng cười: “Vì thế anh C, đã có sự ấm áp của quê hương rồi, thì anh cũng đừng vì sự lạnh giá của thế giới bên ngoài mà buôn nữa”.
Anh C mỉm cười gật đầu, nụ cười vẫn trong trẻo, thoải mái như thế.
Lúc Ngôn Tiếu Nặc đi ra từ phòng nghỉ của C, đi qua một đường hành lang, thì nghe thấy người nhân viên vừa rồi đang cần nhăn với đồng nghiệp.
“Cái này làm thế nào bây giờ, buổi họp mặt người hâm mộ mà biến thành thế này”.
“Anh C nói là báo cáo sự thật lên, lần này anh ấy phiền phức lớn rồi”.
“Đều là người đàn ông kia mà thành, anh ta đến phá đám hay sao chứ?”
“Người ta là tổng giám đốc tập đoàn Đế Quốc, cậu Hai nhà họ Mặc ở Âu Châu, cậu đừng có nói linh tỉnh”.
“Tập đoàn Đế Quốc? Nhà họ Mặc ở Âu Châu? Trời ơi, chỉ cần một chút rớt ra từ kẽ tay bọn họ cũng đủ lập cả trăm cái công ty như của chúng ta”.
Ngôn Tiểu Nặc không muốn nghe tiếp nữa, trong lòng hơi hơi run lên, anh C trở vê sẽ phải đối mặt với điều gì? Cô cũng không biết nữa, nhưng tất cả mọi thứ, chẳng nhẽ không phải vì cô sao?
Ngôn Tiểu Nặc vốn dĩ muốn đi, ai biết được rằng thang máy đợi mãi cũng không tới, cô chỉ có thể đi thang bộ.
Kết quả là ở cửa thang bộ lại chạm mặt Mặc Tây Quyết.
Ngôn Tiểu Nặc không muốn nói chuyện với anh ấy, quay người muốn rời đi, nhưng lại bị Mặc Tây Quyết kéo lại, lạnh lùng nói: “Em muốn đi đâu?”
Ngôn Tiểu Nặc vặn tay muốn hất cánh tay đang nắm tay mình của Mặc Tây Quyết, nhưng hất thế nào cũng không hất ra được, ngược lại lại bị anh kéo vào trong lòng, tức giận nói: “Mặc Tây Quyết, anh bỏ em ra”
Mặc Tây Quyết trả lời cô chỉ có hai từ chắc như đỉnh đóng cột: “Không bỏ!”
Ngôn Tiểu Nặc tức giận: “Mặc Tây Quyết anh không thấy phiền à”
Mặc Tây Quyết sững người, đồng tử đen láy co lại nhìn chằm chằm vào cô, anh đặc biệt vì cô mà hát ở trước mặt biết bao nhiêu người, đây là lần đầu tiên anh hát trong đời, cô lại chê anh phiền phức?
Lửa giận từ từ bùng lên, giọng nói lạnh lùng băng giá: “Em nói cái gì? Anh phiền?”
Ngôn Tiểu Nặc thấy bộ dạng Mặc Tây Quyết như cô phải cảm động vì anh thì lại càng tức giận hơn: “Phải, em hỏi anh, tại sao anh phải hủy vé của em?”
Mặc Tây Quyết lạnh lùng trả lời: “Bởi vì em muốn đến gặp người đàn ông này! Nghỉ lễ ba ngày, em không muốn ở cùng anh, lại muốn bỏ tiền ra để đi xem người đàn ông này!”
Ngôn Tiểu Nặc trợn trong mắt, “Chỉ là buổi họp mặt người hâm mộ thôi mà!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!