Chương 11
“Ngôn Uyển Cừ, đêm muộn như này cô chạy đi đâu!” lông mày Mặc Tây Quyết nhăn lại, giọng đầy giận dữ.
Ngôn Tiểu Nặc lùi lại một bước, ánh mắt trầm xuống, giọng điệu hờ hững: “Là anh bảo tôi đi.”
“Ngôn Uyển Cừ, cô nói thêm câu nữa xem!” Mặc Tây Quyết nghiến răng nói. Sau đó bước hai bước đến ôm chặt lấy, cúi đầu hôn cô.
“Ưm!”
Ngôn Tiểu Nặc bị hơi thở nóng bỏng của hắn bao vây, môi bị hắn hung hăng ngậm lấy, cô giãy giụa một lúc, nhưng lại bị cánh tay rắn chắc của hắn giữ chặt, không thể thoát ra được.
Mặc Tây Quyết hôn cô, môi mỏng tạo thành hình trên cánh môi cô, tham lam mùi của cô.
Thân hình cao lớn của hắn bao trùm lấy vóc dáng bé nhỏ của cô, cứ hôn cô quên hết tất cả như vậy dưới ánh đèn đường.
Mặc Tây Quyết cuối cùng cũng buông cô ra, chỉ cảm thấy rằng, giây phút này có thể chạm vào cô một cách chân thực, lúc nãy khi hắn nhìn thấy cô, hắn còn tưởng rằng chỉ là ảo giác.
Nhưng Ngôn Tiểu Nặc lại cảm thấy, nếu hắn buông cô muộn chút nữa thì cô sẽ thiếu oxy mà chết.
Duy Đức đã sớm xử lý xong đám người rảnh rỗi xung quanh, chỉ đứng chờ ở xa.
Trên đường không có một bóng người, chỉ có Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc sóng đôi.
“Theo tôi về nhà!” giọng của hắn hết sức bá đạo.
“Tôi không về! Đó không phải nhà tôi!” Ngôn Tiểu Nặc dùng hết sức lực để thoát khỏi tay của Mặc Tây Quyết, cuối cùng không chịu được mà hét to: “Mặc Tây Quyết, anh muốn ném tôi ra thì ném, muốn bắt tôi về thì về, tôi là người, không phải đồ chơi của anh!”
Trên đường không bóng người, giọng của cô mặc dù trong trẻo nhưng lại chứa đầy sự lên án, rung động lòng người.
Mặc Tây Quyết ngây người, nhìn Ngôn Tiểu Nặc bằng ánh mắt không thể tin nổi.
“Theo tôi về!” Mặc Tây Quyết bắt lấy cô: “Muộn như này mình em còn muốn đi đâu?”
“Tôi đi đâu anh quản được sao!” Ngôn Tiểu Nặc hét lớn, dựa vào đầu cô phải nghe lời hắn?
“Ngôn Uyển Cừ, em đủ rồi, đừng làm mất sự nhẫn lại của tôi dành cho em!” Mặc Tây Quyết sắp bị cô làm cho tức điên lên, trực tiếp bế ngang người cô, nhét vào trong xe.
“Mặc Tây Quyết anh…” Ngôn Tiểu Nặc vừa hét lên một tiếng thì lần nữa lại bị môi hắn chặn lại.
Đây là trên xe, phía trước còn có tài xế, hắn làm như vậy với cô, hắn còn cần liêm sỉ không?
“Nếu còn không nghe lời tôi, tôi sẽ làm ở đây!” Mặc Tây Quyết rời khỏi môi cô, gằn giọng nói.
Ngôn Tiểu Nặc lập tức ngừng giãy giụa, hắn không cần liêm sỉ nhưng cô vẫn cần, nhưng cảm giác nhục nhã đó khiến cô sống không bằng chết.
“Mặc Tây Quyết, không bằng anh giết tôi đi!” Ngôn Tiểu Nặc nói, nước mắt chảy xuống, không ngăn cản được cảm giác nhục nhã trong lòng.
Mặc Tây Quyết nhìn thấy nước mắt cô thì ngây người một lúc, lúc sau hắn mới hỏi: “Lại khóc rồi?”
Đột nhiên giọng nhỏ nhẹ của hắn vang lên, lòng Ngôn Tiểu Nặc giống như bị thứ gì đó hung hăng đâm vào, chớp mắt ngây ra, không nói lên lời.
Mặc Tây Quyết hỏi: “Có phải là tôi đồng ý để em về nhà em thì em không khóc nữa?”
Ngôn Tiểu Nặc tiếp tục ngây người, Mặc Tây Quyết để cô về nhà?
“Nói đi!” Giọng Mặc Tây Quyết lạnh lùng.
“Anh đồng ý để tôi về nhà tôi?” Ngôn Tiểu Nặc không dám tin, lại hỏi lại lần nữa.
“Em đồng ý là không khóc nữa đã.” Mặc Tây Quyết lạnh lùng nói, cô khóc làm lòng hắn rối hết lên.
Ngôn Tiểu Nặc khịt mũi, lau khô nước mắt, đôi mắt to nhìn Mặc Tây Quyết.
“Ngày mai em về nhà, một ngày, tối quay lại.”
“Mai tôi còn phải đi học, cuối tuần được không?” Ngôn Tiểu Nặc nói nhỏ cẩn thận nhìn hắn.
“Tùy em.” Mặc Tây Quyết trả lời, chỉ cần cô không khóc nữa, gì cũng được.
“Tự tôi về nhà là được, anh yên tâm, tôi sẽ quay lại đúng giờ.” Ngôn Tiểu Nặc nhỏ giọng nói với hắn, cô không muốn để hắn phát hiện mình luôn đến bệnh viện.
“Có lần nào em về đúng giờ không?” Mặc Tây Quyết cười lạnh hỏi lại cô.
Ngôn Tiểu Nặc bị hắn nói cho không biết phản kích thế nào, quả thật không lần nào cô về đúng giờ.
Mặc Tây Quyết nhìn lông mi cô rũ xuống, dáng vẻ thất vọng buồn bã thì đột nhiên mềm lòng nói: “Em nói đúng giờ về, nếu quá giờ tôi sẽ đi đón.”
Ngôn Tiểu Nặc không ngờ hắn sẽ nhượng bộ, vừa mừng vừa sợ, gật đầu lia lịa.
“Ngôn Uyển Cừ, em không thích ở trong lâu đài có đúng không?” Mặc Tây Quyết nhìn vào mắt cô hỏi.
Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu không nói.
“Duy Đức, đến căn biệt thự ở Hằng An” Mặc Tây Quyết lạnh lùng ra lệnh: “Cho người thu dọn đồ đạc của cô ấy rồi chuyển đến đó.”