"Sư muội?" Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm của nhị sư huynh.
Trầm Tịch Dương gõ nhẹ vào tai hai phát, tỏ ý mình vẫn ổn.
Huyên tỷ đã gửi sẵn cho cô xem thiết kế, bài trí cụ thể bên trong của căn hộ này, vì thế dù không có ánh đèn nhưng Trầm Tịch Dương có thể dựa vào mô hình trong đầu tự phán đoán hướng đi cho mình.
Liêu Kính Thiên Dương giấu "thứ kia" ở đâu? Đồ vật quan trọng như vậy chắc chắn cô ta sẽ không đem theo bên người đề phòng bất trắc.
Trầm Tịch Dương bắt đầu đi tìm những nơi có khả năng giấu đồ cao như giá sách, sau tấm lịch, hoặc một ngăn kéo nào đó.
Trong nhà Kính Thiên Dương có treo một chiếc đồng hồ côn cơ học, vì không gian quá tĩnh lặng nên có thể nghe thấy tiếng tích tắc, tích tắc của quả lắc cùng tiếng tim đập thình thịch.
Gần hai giờ đồng trôi qua, đồng hồ côn đã ngân một bài ca dài cùng mười hai tiếng đánh liên hồi báo hiệu bây giờ đã là mười hai giờ.
Trầm Tịch Dương cắn răng cẩn thận suy nghĩ, rốt cuộc thì Kính Thiên Dương cô ta giấu thứ đồ quan trọng như vậy ở đâu được chứ? Căn hộ này cô hầu như đã lục tung cả lên.
Chết tiệt, trong nhà lại đóng cửa kín mít, không khí không được lưu thông, nóng bức vô cùng, mồ hôi trên trán Trầm Tịch Dương đã đầm đìa.
"Choang...." Thanh âm tiếng thuỷ tinh vỡ kêu giòn tan phát ra từ phòng bếp khiến trống ngực Trầm Tịch Dương đập lệch một nhịp.
Không lẽ.... trong nhà còn có người?
Là người trong bóng tối bí mật liên lạc cùng Kính Thiên Dương kia? Mà đến Huyên tỷ là Cục trưởng Cục tình báo cũng không có chút thông tin nào.....
Nếu hắn ở đây hôm nay cô nhất định phải tóm được!
Trầm Tịch Dương dán sát thân mình vào bức tường, di chuyển lặng yên không một tiếng động. Khẩu súng lục nhỏ có gắn ống giảm thanh đã được cô lấy ra và lên cò sẵn.
Một cái bóng xẹt qua nhanh như chớp, Trầm Tịch Dương theo quán tính đang định nổ súng thì thanh âm vang lên, "Meo....."Thì ra là con mèo nghịch ngợm làm vỡ đồ trong phòng bếp, hù chết cô rồi!
Trầm Tịch Dương không tin vào ma quỷ, cô đã đối mặt với sinh tử vô số lần, nếu có ma quỷ vậy thì đó chính là cô, bàn tay này của cô đã dính rất nhiều máu tươi....
Đi được vài bước Trầm Tịch Dương nhớ ra điều gì đó, hồi tưởng lại âm thanh tiếng vỡ khi nãy, nó kêu rất vang....
Theo lý thuyết với sức rơi từ trên mặt bàn kia xuống cộng với lực hút của trái đất, sự cản âm thanh của bốn phía tường cũng không thể nào có thanh âm trong như vậy được!
Trừ phi dưới nền nhà này còn có căn hầm ngầm!
Trước đây Trầm Tịch Dương và Tần Gia Huyên rất hay trêu nhau về nguyên lý thùng rỗng kêu to.
Căn hộ này cũng vậy, bên dưới diện tích càng rộng độ cộng hưởng càng lớn dẫn đến âm thanh càng vang vọng....
Kính Thiên Dương, rốt cuộc cô định làm gì? Xây cả một căn phòng dưới mặt đất lại qua được con mắt của Kính Thiên Minh cùng Tần Gia Huyên, người này thật không đơn giản như những gì cô ta thể hiện bên ngoài.....
Hiện giờ chỉ cần tìm được lối xuống căn phòng kia là sẽ tìm được "thứ đồ" quan trọng mà Kính Thiên Dương cất giấu.
Hệ thống tình báo của Huyên tỷ chắc chắn không thể sai được. Chỉ có điều vì ở nước X nên bị hạn chế rất nhiều, nếu không đã không cần cô đích thân ra tay.
Lại một giờ đồng hồ nữa trôi qua, Trầm Tịch Dương vẫn chưa tìm thấy lối xuống.
Bên kia nhị sư huynh đã thấy nóng ruột, "Sư muội hay là em rút lui đi! Hôm khác chúng ta lại tiếp tục, trời cũng đã quá đêm rồi... Tiếp tục như vậy rất nguy hiểm."
Trầm Tịch Dương đã gần tìm ra vấn đề, sao cô có thể bỏ cuộc giữa chừng? Huống hồ cơ hội tốt như vậy phải đợi đến bao giờ chứ?
Người khác chờ được nhưng cô không chờ được!
Trầm Tịch Dương nghĩ lại kết cấu căn hộ, phải rồi lúc trước khi cô đi lên cầu thang cô có cảm giác rất lạ, cảm giác hình như nó có chút- lung lay.
Vì thế lần này Trầm Tịch Dương cẩn thận bước từng bậc tháng một, nhờ có kính hồng ngoại nên cô có thể quan sát mọi thứ dễ dàng trong bóng tối.
Đến bậc thang thứ sáu thì cảm giác lung lay càng rõ ràng, tựa như sắp sập tới nơi vậy.
Trầm Tịch Dương cố tình lùi lại và bước một bước mạnh hơn nữa.
Quả nhiên cô đoán không sai, bậc thang này có vấn đề.Trầm Tịch Dương dùng tay chạm vào nền gỗ trên đó để tìm ra cơ quan. Cô cũng đeo găng tay nên không sợ để lại dấu vân tay cho kẻ khác truy tìm.
Thật không ngờ mặt bên của bậc thang đó lại có một cái nút nhỏ, Trầm Tịch Dương vừa mới chạm nhẹ vào thì cơ quan đã khởi động, vài giây sau bậc thang tự động rụt vào tạo thành một lối đi xuống.
Trầm Tịch Dương không do dự bước xuống, càng đi sâu xuống dưới, lối đi càng hẹp.
Đi chừng hai phút cuối cùng cũng tới.
Trầm Tịch Dương khẽ rùng mình, cô kiềm chế cảm giác muốn hắt xì, mẹ, lạnh cóng thế này con hàng Kính Thiên Dương giở trò gì thế không biết, tính ướp xác người à?
Càng đi sâu hơn Trầm Tịch Dương cảm giác càng lạnh, sớm biết có nơi quỷ quái này cô đã mang theo một chiếc áo khoác thật dày.
Trầm Tịch Dương đã mơ hồ nhìn thấy phía trước có một chiếc giường, cô thầm nghĩ nơi này cũng dành cho người ngủ sao?
Càng tiến lại gần cô càng cảm thấy đáng sợ, trên giường là một người đang nằm, không biết còn sống hay đã chết.
Máu huyết trong người Trầm Tịch Dương bỗng nhiên sôi trào, cô cảm giác có thứ gì đó quen thuộc không nói thành lời, trong đầu cô liên tục phát ra âm thanh: tới đó, tới đó đi, nếu không sau này mày sẽ hối hận.
Đáng tiếc cô chưa kịp lại gần kiểm tra thì tiếng đại sư huynh đã gấp rút vang lên,
"Có người đến! Lập tức rút!"
Trầm Tịch Dương vẫn tiếp tục tiến lên, muốn xem người kia là ai.....
"Sư muội! Rút nhanh!"
"Trầm Tịch Dương trả lời!"
Sau cùng cơ thể cô khựng lại, cố áp chế cảm giác bức bách, khó thở kia, không tình nguyện xoay người rời đi.....
"Muội có một phút để rời khỏi căn hộ, bên ngoài huynh sẽ vô hiệu hoá hệ thống ba mươi giây!"