Trong một căn phòng sang trọng, với hai gam màu chủ đạo trắng đen cũng đủ hiểu được phong cách của chủ sở hữu là một người thâm sâu khó đoán thế nào.
Bộ sô pha thượng hạng bố trí bên góc phải phòng, đối diện sô pha lại là một chiếc sa long bằng nhung mềm mại như tơ.
Chiếc giường ngủ rộng lớn, có nệm ấm chăn êm được bày trí ngay chính giữa trung tâm gian phòng.
Nơi đây còn có cả tủ quần áo, phòng toilet riêng, một kệ sách và một tủ rượu, khi bước vào căn phòng này mấy ai lại nghỉ đây là một căn phòng nghỉ tạm trong một tập đoàn đâu chứ.
Thân ảnh người nam nhân cao lớn, lịch lảm trong tây trang sang trọng đang ngồi trên sô pha, tôn lên khí chất của một người đàn ông quyền lực.
Khuôn mặt tuấn mỹ thoáng hiện lên những tia cao ngạo cùng với ánh mắt bất khuất lạnh lùng đang nhìn về phía giường bệnh nơi đó có một cô gái đang được bác sĩ tận tình thăm khám.
Chẳng biết là vì bệnh tình của cô gái ấy phức tạp hay vì khí chất băng lãnh trong căn phòng này quá bức người mà lại khiến vị bác sĩ trung niên căng thẳng đến mức trán đổ đầy mồ hôi, trạng thái này của ông cũng làm Đình Hạo Nguyên cau mày khó chịu nên anh liền lên tiếng.
"Thế nào rồi? Ông đứng đó hơn mười phút rồi đấy."
Tạ Kha lau mồ hôi trên trán sau đó mới tiến về phía Đình Hạo Nguyên, kính cẩn cúi đầu nhẹ nhàng cất lời.
"Dạ thưa Chủ Tịch, cô ấy vốn đã bị suy nhược cơ thể lẫn tinh thần từ trước, lại gặp phải chuyện căng thẳng quá mức nên mới ngất xỉu. Hiện tại chỉ cần nghỉ ngơi hợp lý, ăn uống đầy đủ, thư giãn tinh thần thì sẽ nhanh chóng hồi phục trở lại."
Đình Hạo Nguyên đã nắm rõ được tình hình, anh không nói gì mà chỉ phất tay ra hiệu cho Tạ Kha lui ra ngoài.
"Chuyện hôm nay không được để lộ ra ngoài."1
"Dạ, có cho tôi một trăm lá gan cũng không dám rêu rao chuyện của ngài."
Tạ Kha dè dặt nói xong mới tiếp bước lui ra khỏi phòng, cửa phòng vừa đóng lại ông liền thở phào nhẹ nhỏm như vừa được bước ra khỏi cánh cửa sinh tử.
Nếu không phải vì mức lương ở Đình Thị cao hơn ở bệnh viện gấp năm lần thì ông cũng chẳng phải tự ngược đãi bản thân mà ở lại "ngọn núi băng" này làm gì.
Bầu không khí trong phòng thoáng chốc đã rơi vào tĩnh lặng, hàn khí từ người đàn ông ấy cũng đã vơi đi phần nào.
Sau một lúc do dự anh cũng quyết định đi về phía giường ngủ, ung dung đút một tay vào túi quần, mắt phượng sắc lạnh nhìn vào khuôn mặt thanh tú của cô gái nhỏ đang nằm yên ổn trên giường.
Một cô gái mang nét đẹp thuần khiết, chẳng phấn son gì nhiều nhưng vẫn toát lên nét đẹp kiều diễm khiến lòng người rung động.1
Anh không hiểu tại sao lại ôn nhu hòa nhã với cô gái này, phải chăng là vì cô đơn giản từ phong cách bên ngoài cho đến tính cách khi nói chuyện.
Khi đối diện với anh, tuy cô rất lo lắng thậm chí là sợ sệt nhưng vẫn thẳng thắn đưa ra yêu cầu của bản thân, không lời lẽ hoa mỹ, không nịnh nọt tân bốc cũng không biết cách lấy lòng người khác.
Có lẽ đó chính là mẫu người anh thích nên mới đặc biệt dành cho cô gái nhỏ này một sự ưu ái mà không ai có được.
Hai hàng lông mày thanh mảnh trên gương mặt mỹ lệ khẽ nhíu lại, mi tâm cử động sau đó mắt ngọc dần mở ra, trần nhà trắng xóa mờ ảo trong tầm mắt cũng từ từ hiện rõ, Bội San cảm thấy vùng đầu truyền đến cơn đau nhức nên đưa tay lên day nhẹ trán rồi mới gượng người ngồi dậy.
Cô thờ ơ liếc nhìn qua người thanh niên đang đứng bên cạnh giường, thái độ cứ như không quan tâm cho lắm, nhưng ngay sau đó còn chưa tới ba giây tấm thân mảnh khảnh bỗng chốc giật mình kinh hãi như đã nhận ra điều gì đó, cô vội quay qua nhìn người thanh niên ấy một lần nữa, nhưng lần này cô đã hoàn toàn hóa đá ngay trên giường.
Bội San cố gắng lục lại ký ức cách đây không lâu để có thể hình dung ra xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì và bản thân hiện tại đang ở đâu nhưng giờ đây tâm trí của cô đã hoàn toàn bị đông lạnh khi đang mặt đối mặt với Đình Hạo Nguyên.
"Cô bị suy nhược cơ thể nên ngất xỉu, đây là phòng của tôi, đừng có lúc nào gặp tôi cũng mang cái mặt kinh sợ, kiêng dè đó, tôi không phải ác quỷ tại sao cô phải sợ."1
Đình Hạo Nguyên dùng thanh âm không cao không thấp bỏ lại một câu rồi xoay lưng ung dung trở về sô pha ngồi.
Ngay lúc này Bội San chỉ muốn nói ngay rằng: Đình Hạo Nguyên anh còn đáng sợ hơn cả ác quỷ, cứ mỗi lần bắt gặp ánh mắt lãnh băng, và khuôn mặt cứng nhắc của anh thôi cũng đủ khiến người ta phải tự động cách ca mười trượng rồi.1
Nhưng những lời đó có cho cô ăn gan hùm mật gấu cũng không dám hé ra nửa từ, cô cố gắng nặn ra một nụ cười tự nhiên nhất có thể sau đó cẩn thận bước xuống giường.
"Định đi đâu?"
Bội San hóa đá tập hai, đôi bàn chân vừa chạm xuống sàn nhà đã bất động sau câu hỏi của Đình Hạo Nguyên, cô quay qua nhìn anh, miễn cưỡng cười cười rồi mới nhỏ giọng trả lời.
"Ra ngoài thu dọn đồ, chuẩn bị rời khỏi tập đoàn. "
"Đơn từ chức tôi còn chưa xem qua thì ai cho cô nghỉ?"
"Nhưng mà hiện tại tôi không thể tập trung vào công việc được, như thế sẽ ảnh hưởng đến tình hình chung của công ty, anh cũng không muốn công việc bị trì quãng mà đúng không?"
"Tôi cần một lí do chính đáng. Đang làm việc rất tốt, tự dưng lại lấy cái cớ không thể tập trung mà thôi việc, Đình Thị đâu phải cái chợ để ai muốn đến thì đến muốn đi thì đi."1
Giọng nói của Đình Hạo Nguyên đã lạnh xuống vài phần, khí thế áp bức người khác lại bủa vây lấy Bội San.
Cô thật sự không muốn nói ra nguyên nhân thật sự khiến cô phải suy sụp tinh thần đến mức muốn gạt bỏ hết mọi cố gắng, mọi thành quả bấy lâu qua một bên thế này, nhưng có lẽ nếu không nói thật thì cô sẽ không được toại nguyện ý muốn.
Bội San thu hai chân lên giường, trong tư thế ngồi bó gối, nét mặt ôn hòa bỗng chốc trở nên đượm buồn, dáng vẻ hiện tại của cô lúc này chính là một người phụ nữ đang phải chịu đựng hàng vạn nỗi sầu trong lòng.
"Đêm qua tôi vừa biết tin chồng mình ngoại tình."1
Tuyến giọng thê lương của người phụ nữ vang lên khiến tâm tình Đình Hạo Nguyên chợt trở nên bối rối, anh cũng khá bất ngờ khi nghe được những lời Bội San vừa nói.
Nhưng sau vài giây anh lại nhoẻn miệng cười như không hề xem nặng vấn đề đang xảy ra với Bội San.
"Thế tại sao cô lại xin nghỉ việc, tự dày vò bản thân mà không chạy đến cho đôi cẩu nam nữ nó một bài học?"
"Làm vậy thì được gì? Người xấu hổ cũng là tôi thôi, ngược lại chẳng may để con gái tôi biết được thì nó sẽ nghĩ về ba nó thế nào đây?"1
"Vậy cô có từng nghĩ nếu một đứa trẻ phải sống trong một gia đình giả tạo thì nó sẽ phát triển thế nào? Giấy thì không bao giờ gói được lửa."1
Đình Hạo Nguyên điềm nhiên nói rồi đứng dậy, thong thả đút một tay vào túi quần.
"Tôi cho cô nghỉ phép một tháng, sau một tháng tôi muốn thấy Lưu Bội San quay trở lại trong trạng thái tươi tỉnh, năng động, nhiệt huyết trong công việc."1
Nói xong Đình Hạo Nguyên cất bước tiến về hướng cửa phòng, nhưng trước khi mở cửa anh còn nói thêm một câu.
"Đừng vì những người không đáng mà khiến bản thân thiệt thòi."