Giữa cái rét xé da xé thịt của mùa đông thật làm lòng người lạnh lẽo, từng làn tuyết trắng xóa nhẹ nhàng rơi xuống nơi hồng trần, bao phủ vạn vật.
Đêm khuya heo hút chẳng có lấy một dáng người hay bóng xe bên ngoài đường phố, một khung cảnh thật thê lương khiến tâm trạng của người phụ nữ đáng thương ấy càng thêm cô độc.
Đã hơn 23 giờ khuya nhưng cô ấy vẫn chưa cảm thấy có chút nao núng nào từ cơn buồn ngủ truyền tới, hình người con gái mang tấm thân mỏng mảnh đứng bên ngoài ban công hướng mắt nhìn về nơi xa xăm gợi lên cảm giác cô đơn đến não lòng.
Cô bất giác thở dài, từ khuôn miệng nhỏ,một làn khói mờ khẽ bay ra từ hơi thở đã bị nhiễm lạnh, khuôn mặt nhợt nhạt của người phụ nữ chất chứa hàng vạn nỗi buồn sầu hằn lên trong ánh mắt mông lung...
Bội San đã đứng đây hơn 2 tiếng nhưng đầu óc của cô chỉ là một mảng trống rỗng, hiện tại cô chẳng biết phải làm gì và giải quyết cuộc hôn nhân nghiệt ngã này như thế nào.
Cứ mỗi khi nhớ đến những thái độ vô tâm hờ hững của Tô Tử Anh và còn có cả hình ảnh hắn cùng người phụ nữ khác vui vẻ trên giường thì tim cô lại đau như ai đâm thẳng một nhát dao vào sâu bên trong, chỉ muốn ngay lập tức từ bỏ con người vô tâm vô tình đó, nhưng khi nghĩ đến đứa con gái bé nhỏ thì cô lại đắn đo suy nghĩ.
Cô lo sợ rằng nếu hôn nhân tan vỡ, gia đình chẳng còn nguyên vẹn có đủ ba đủ mẹ cùng chung sống thì Bội Sam sẽ thế nào, liệu rằng cô bé có bị bạn bè cười chê khi đến trường và có mặc cảm khi không có ba bên cạnh hay không..?1
Và điều cô lại lo nhất chính là cô có được quyền nuôi con sau ly hôn hay không, Bội Sam là nguồn động lực là ý nghĩa trong cuộc sống của cô, nếu chẳng may cô không được tòa án phán quyết được quyền nuôi con thì cô sẽ thế nào đây?
Đó mới chính là nút thắt lớn nhất trong lòng Bội San ngay lúc này, từ lúc nhận ra người đàn ông gắn bó với mình gần mười năm lúc này đã thay đổi thì cô đã chẳng còn luyến tiếc gì nữa.
Trước đây khi sắp bước chân vào hôn nhân cô đã tự hứa với lòng mình rằng dù người đàn ông ấy có tồi tệ hay dù gia đình bên chồng có cay nghiệt thế nào thì cô vẫn sẽ cố gắng vun vén để mái ấm gia đình được trọn vẹn tiếng cười, mọi người cùng sống trong hòa đồng, nhưng giờ đây cô đã không thể nào gắng gượng nổi nữa rồi, người đàn ông cô thương yêu suốt bảy năm qua nay đã lừa dối, bạc tình bạc nghĩa, còn trong mắt mẹ chồng thì cô lúc nào cũng là đứa chẳng thể làm bà vừa lòng, cuộc sống này đang từng giây từng phút bóp chặt con tim khiến cô ngày càng khó thở.
Càng nghĩ tâm trạng lại càng não nề nên cô quyết định không nghĩ nữa, cứ mặc cho chuyện gì đến thì đến sau đó quay trở vào phòng ngủ.
Đôi mắt đượm buồn nhìn về phía giường ngủ, nơi đó có vị trí của cô trong vai tròn là một người vợ của người đàn ông đang nằm yên ắng trên một phần giường.
Khoảng trống bên cạnh ấy, cô đã từng rất hạnh phúc khi được nằm bên người đàn ông ấy, nhưng lúc này cô lại chẳng muốn đến gần, chẳng muốn đối diện với con người tệ bạc ấy nữa.
Bội San bất giác lại nhoẻn miệng cười nhạt nhẽo rồi lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ.
................
Sáng hôm sau vẫn như thường lệ, Bội San dậy sớm chuẩn bị điểm tâm cho cả nhà, rồi tranh thủ thời gian lau dọn nhà cửa một chút trước khi đi làm.
Cả đêm qua cô đã suy nghĩ rất kỹ về cuộc hôn nhân của mình và đã đưa ra được quyết định rằng sẽ tiếp tục duy trì mái ấm này vì Bội Sam, vì tâm lý của đứa con gái nhỏ ngây thơ.
Cô thiệt thòi, ấm ức cũng đã dần quen rồi nên chuyện tiếp tục chịu đựng cũng chẳng còn khó khăn gì nữa.
"Chà, hôm nay dậy sớm nhỉ? Xem ra trận đòn tối qua cũng khiến cô ngoan ngoãn hơn rồi."
Trần Thục Oanh nhếch mép khinh khỉnh cười rồi chễm chệ xuống ghế trong bàn ăn, ngay sau đó Tô Tử Nghiệp và Tô Tử Anh cũng lần lượt vào tới cùng ngồi xuống.
Bội San vào bếp bê từng tô phở nóng hổi lên cho từng thành viên trong gia đình rồi mới nhỏ giọng lên tiếng:
"Mời ba mẹ, mời anh ăn sáng. Mọi người cứ dùng trước con vào phòng xem Bội Sam đã dậy chưa rồi sẽ cùng con bé ăn sau ạ."
Nói xong cô tháo tạp dề trên người xuống sau đó liền rời khỏi phòng bếp, lúc này Tô Tử Nghiệp mới cất lời:
"Tôi thấy Bội San cũng ngoan hiền, bà đừng có khắt khe với nó quá."
"Ngoan hiền mà có đem được tiền về cho cái nhà này không? Cũng đi làm cũng có tiền nhưng chẳng thấy biếu cha mẹ chồng đồng nào làm quà."
"Mẹ à, cô ấy đi làm có bao nhiêu tiền đã lo chi tiêu hết trong nhà rồi mẹ còn đòi gì nữa, vả lại lương của Bội San cũng đâu có bao nhiêu."
Nhận được nét mặt cau có và những lời phàn nàn của Tô Tử Anh làm Trần Thục Oanh lại càng thêm khó chịu nên bà liền đáp lại ngay.
"Không có bao nhiêu mà tuần nào cũng gửi tiền về quê cho ba mẹ nó, mới gửi sáng nay luôn đấy, mẹ vừa thấy giấy xác nhận gửi tiền qua bưu điện trong thùng rác ấy, Tử Anh con lơ là vợ quá rồi, tháng này nên đưa hết tiền lương đây cho mẹ giữ, cần gì thì bảo mẹ đưa cho mà tiêu, đừng giao cho nó."1
"Mẹ muốn sao cũng được, chỉ cần bớt gây sự với cô ấy cho nhà cửa yên bình là được, con đi làm cả ngày đã mệt, về đến nhà còn phải giải quyết chuyện của hai người nữa, phiền chết đi được."
" Được rồi, mẹ biết rồi mà, con ăn sáng đi."
Thỏa được ý nguyện trong lòng Trần Thục Oanh liền vui mừng ra mặt, bà hớn hở nói rồi vui vẻ ăn sáng.
*King coong*
Tiếng chuông cửa vang lên thu hút sự chút ý của ba người trong bàn ăn, ngay sau đó Trần Thục Oanh liền sẳng giọng lên tiếng:
" Bội San, ra mở cửa. Cô không nghe chuông à?"
Bà vừa dứt câu, Bội San đã lật đật chạy ra từ phòng của bé Bội Sam, vội vàng đến mở cửa.
*Cạch*
Cửa nhà vừa mở ra, đập vào mắt Bội San là một cô gái da trắng, môi đỏ, má hồng, quần áo lộng lẫy, chân mang giày hiệu, cả người toát lên vẻ đẹp hào nhoáng đến từ giai cấp thượng lưu.
"Chị là vợ của anh Tử Anh?"
Cô gái trẻ khoanh hai tay trước ngực, với thái độ chẳng mấy thân thiện cất giọng hỏi Bội San một câu nghi vấn.
Tuy nhận được thái độ không không lịch sự đến từ cô gái nhưng Bội San vẫn niềm nở chào đón.
"Đúng vậy, cô là..?"
Cô gái trẻ kiêu ngạo xoe xoe lọn tóc dài đang được xõa xuống trước ngực sau đó mới ngang nhiên trả lời.
" Tôi là Lâm Sở Sở, giám đốc công ty KLA, là sếp của chồng chị và cũng là bạn tình của tôi..."