Đứng ở trước mặt hai người không có người khác, Diệp Đồng nhìn thấy bạn trai Phỉ Phỉ, cô sững sờ chốc lát, không thể tin nổi, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc khiếp sợ, ngay sau đó là dở khóc dở cười.Năng lực tiếp thu của Lâm Túc rất mạnh, cô liền phản ứng, gật đầu xem như trả lời."Mọi người quen biết nhau?" Phỉ Phỉ ở bên cạnh không rõ tình huống, cô chỉ muốn ở trước mặt chị họ giới thiệu bạn trai."Quen." Diệp Đồng ngập ngừng, lại thêm câu: "Quen biết nhau trong công việc."Khi biết chị họ bạn gái là phu nhân của gia chủ hơn nữa sau này còn trở thành họ hàng với gia chủ, gương mặt khôi ngô sáng sủa của Trương Minh Tề nghẹn đến đỏ bừng, gãi gãi ót nghẹn không ra lời."Ái chà." Dì Diệp bất ngờ từ trong nhà đi ra, thấy bọn họ tụm thành một nhóm, bà ngẩng đầu ưỡn ngực bước nhanh qua, mặt mày hớn hở nói: "Đồng Đồng cũng vào nhà đi."Diệp Đồng cười cười:"Chào dì."Mọi người chào hỏi sơ qua.Ở đây có mấy người đau đầu, dì Diệp triệu tập con cháu trong dòng họ tới, ngoại trừ giới thiệu bạn trai Phỉ Phỉ còn nhân tiện khoe khoang, không nghĩ tới duyên phận quá diệu kỳ, bạn trai Phỉ Phỉ lại chính là Trương Minh Tề của Lâm gia...Diệp Đồng liếc mắt nhìn Lâm Túc, Lâm Túc vẫn thản nhiên như cũ.Đương nhiên tối hôm qua dì Diệp luôn miệng nói bạn trai ưu tú còn thao thao bất tuyệt khen điều kiện, giá trị con người ngàn vạn gì đó....Diệp Đồng không dám tùy tiện đoán mò, rốt cuộc không thể trông mặt mà bắt hình dong, không thể tùy tiện nhìn bên ngoài.Huống chi Trương Minh Tề là bảo tiêu của Lâm Túc, Lâm Túc rõ ràng nhất, nhưng Lâm Túc cũng không nói gì thì mình truy hỏi cũng không hay, đơn giản xem náo nhiệt đi, nhìn thấu nhưng không cần nói toạc ra chuyện này với dì.Đúng như suy đoán của Diệp Đồng, dì Diệp kéo tay Trương Minh Tề khen không khép được miệng, ở trước mặt họ hàng thân thích khen từ đầu đến chân, vốn dĩ mẹ vợ khen con rể không có gì, dù sao về sau này cũng là người một nhà sớm hay muộn cũng sẽ gặp mặt nhưng ở trước mặt hai người cười mà không nói như Diệp Đồng và Lâm Túc khen đến mặt Trương Minh Tề càng ngày càng đỏ, anh ta ngay cả thở cũng cảm thấy xấu hổ.Không dễ gì khen xong, dì Diệp còn kéo tay Diệp Đồng, lấy thân phận trưởng bối mà khuyên:"Đồng Đồng, Minh Tề quen biết rất nhiều chàng trai ưu tú tinh anh, con muốn kiểu người gì để thằng bé giới thiệu cho con mấy người."Không rõ nhân thân còn lên tiếng ồn ào, Trương Minh Tề đổ mồ hôi đầu, anh ta nào dám làm trò trước mặt gia chủ, giới thiệu đối tượng cho phu nhân, vội vàng cắt đứt, cố gắng miễn cưỡng tìm lý do đi nhà vệ sinh, cũng túm bạn gái Phỉ Phỉ theo cùng.Chưa tới mấy phút, Phỉ Phỉ vội vàng đi tới, dẫn dì Diệp vào nhà.Khi dì Diệp biết Lâm Túc là chủ tịch tập đoàn LT, giá trị con người trên trăm...!trăm (trăm gì tác giả không nói), tiền kiếm được 10 ngón tay đếm không hết, khác xa điều kiện tối hôm qua, dì Diệp lúc này bị dọa nói không nên lời.Bọn họ nói gì Diệp Đồng cũng không biết, có Trương Minh Tề Diệp Đồng đoán 8 phần là vào nhà bàn về thân phận Lâm Túc.Trong sân nhỏ, tốp 5 tốp 3 người xúm lại nói chuyện trên trời dưới đất.Thừa dịp không ai chú ý, Diệp Đồng kéo Lâm Túc từ trong đám người thân chạy qua một góc thoát thân, nhỏ giọng hỏi:"Có khi nào Trương Minh Tề nói thân phận của chị cho họ biết không?""Không sao." Lâm Túc cười: "Sớm hay muộn cũng sẽ biết.Chỉ cần dì Diệp phát hiện thân phận Lâm Túc chưa tới mấy phút toàn bộ họ hàng đều biết nhưng sợ cái gì cái đó liền tới.Diệp Đồng đang cùng Lâm Túc nói chuyện về Trương Minh Tề, chờ dì Diệp một lần nữa từ trong phòng đi ra nhìn thấy Lâm Túc, hai mắt sáng lên, ánh mắt đã khác xưa, thái độ ngay lập tức thay đổi, nhiệt tình tiếp đón trở thành cung phụng khách quý đến nhà."..."Có câu nói thế nào nhỉ, giàu ở rừng sâu lắm kẻ thăm.Gia tộc Diệp thị khổng lồ, hôm nay thân thích đến rất nhiều, có thể nghĩ, họ biết Lâm Túc là đại lão bản tập đoàn LT, hơn nữa cùng Diệp Đồng quan hệ không tệ, bất luận xuất phát từ nguyên nhân gì hay mục đích gì đều sôi nổi vây quanh Lâm Túc, mồm năm miệng mười cũng vì tìm một công việc tốt cho con cái hoặc bàn chuyện khai phá hạng mục hợp tác.Diệp Đồng cũng không quan tâm Lâm Túc, là chính Lâm Túc tự mình nói không sao, sớm hay muộn cũng biết, huống chi trước đây người kia còn nói muốn tới nhà ra mắt họ hàng của Diệp Đồng, bây giờ được như ý nguyện rồi...!Lâm Túc nên vui vẻ mới phải.Tới lúc ăn cơm, Diệp Đồng ra sân hít thở không khí, Trương Minh Tề cũng theo sau, bày tỏ sự áy náy."Phu nhân, thật sự xin lỗi." vẻ mặt Trương Minh Tề ngượng ngúng, "Tôi thật sự không biết phu nhân là chị họ của Phỉ Phỉ.""Ở nhà đừng gọi tôi là phu nhân." Diệp Đồng khẽ cười với anh ta: "Tôi cũng không nghĩ tới anh là bạn trai của Phỉ Phỉ."Trương Minh Tề nói: trước đây không lâu anh ta cùng Phỉ Phỉ bàn nhau không ngờ sau đó mẹ Phỉ Phỉ biết, bảo Phỉ Phỉ dẫn anh ta về nhà ăn tết chính thức giới thiệu một chút, chỉ là không nghĩ tới ở nơi này gặp được gia chủ.Theo tính tình dì thì quả thật hấp tấp, bất quá từ miệng Lâm Túc cũng biết được chút hoàn cảnh về Trương Minh Tề, con người Trương Minh Tề không tệ, phù hợp với điều kiện dì Diệp nói, trong nhà cũng khá giả.Trương Minh Tề nói xong liền đi tiếp đãi họ hàng, tạm thời Diệp Đồng không muốn động, cô yên lặng ngồi hứng gió, trong lòng đang suy nghĩ làm sao để tống Lâm Túc đi, không nghĩ tới Trương Minh Tề lại chạy tới nói với cô:"Phu nhân, ngài mau đến xem gia chủ.""Sao vậy?" Diệp Đồng chớp mắt, trong lòng có một dự cảm không tốt nổi lên."Bọn họ luôn mời rượu gia chủ, tôi sợ gia chủ uống nhiều..."Dòng họ Diệp gia ở nơi này nhiệt tình hiếu khách có tiếng, hơn nữa trong nhà rượu đều là tự tay ủ, độ cồn so với bình thường cao hơn, không biết uống rượu thì chịu không được mấy ly.Diệp Đồng vừa nghe liền nghĩ: tửu lượng của Lâm Túc không cao phẩm rượu lại kém, say rượu chẳng phải sẽ xấu mặt? Nhớ tới bộ dạng say rượu ngu ngốc của Lâm Túc da đầu cô tê rần, cô xoay người bước nhanh vào phòng khách.Phòng khách có mấy chú mấy bác nhiệt tình sôi nổi, bọn họ bên ngoài đều tương đối có thân phận địa vị, thương nhân ở trên bàn ăn tránh không được rượu, họ không biết tửu lượng của Lâm Túc, vừa cười ha ha vừa nâng ly rượu mời Lâm Túc, bởi vì là người thân của Diệp Đồng, ai Lâm Túc cũng không từ chối, dáng ngồi đỉnh đạt ngay ngắn, ung dung lịch sự từng ly một đáp lễ họ.Người khác không hiểu Lâm Túc, Diệp Đồng còn không hiểu sao? Cô vừa nhìn mặt Lâm Túc đo đỏ, mắt thấy Lâm Túc giơ ly uống lên miệng, vội vàng nhanh chóng bước tới, một tay che miệng Lâm Túc, một tay đoạt lấy ly trong tay người kia.Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Đồng, đôi con ngươi của Lâm Túc đã bị một tầng men say mơ màng bao phủ, cô nhìn chằm chằm Diệp Đồng."Các chú các bác, ly này con uống." Diệp Đồng ra dấu với họ, ngửa đầu uống hết sau đó đặt ly rượu lên mặt bàn.Có người vỗ bàn cười nói:"Đồng Đồng, không đủ thành ý, tửu lượng của con tốt nhất trong đám trẻ ở đây, một năm hiếm lắm con về một lần, tới tới tới, cùng các chú bác uống vui vẻ nào.""Xin lỗi các chú các bác, con tìm Lâm tiểu thư có việc gấp, xin lỗi không thể tiếp."Giọng mang theo áy náy nghiêm túc khiến người ta phản ứng lại chính là không cho mặt mũi, huống chi mấy vị chú bác đều là người có uy tín trong thương trường.Lâm Túc nghe Diệp Đồng nói xong, đưa tay kéo góc áo Diệp Đồng, nhìn thấy Diệp Đồng cúi đầu, Lâm Túc nắm chặt áo Diệp Đồng đứng lên, sau đó không coi ai ra gì, vẻ mặt thản nhiên, giơ tay dùng lòng bàn tay lau sạch rượu dính bên môi của Diệp Đồng.Hành động thân mật này nói cho Diệp Đồng biết: không cần nghi ngờ, cáo già lại say rượu.
Diệp Đồng rất sợ Lâm Túc say sẽ nói ra lời dọa người, vội vàng kéo tay Lâm Túc xoay người rời đi."Đồng Đồng, vẫn chưa ăn cơm hai đứa đi đâu?" Phía sau truyền tới tiếng dì Diệp gọi lớn, Diệp Đồng quay đầu trả lời không ăn, trước tiên giải quyết cục rắc rối Lâm Túc này rồi nói."Đồng Đồng." Lâm Túc vừa kéo tay ra đổi thành mười ngón tay đan xen: "Em đến dẫn chị về nhà phải không?""Về cái đầu chị," mặt Diệp Đồng không có biểu tình, cô không muốn nói chuyện với Lâm Túc.
Ngửi thấy mùi rượu tỏa ra từ khi trên người Lâm Túc cô liền nhíu mày, cũng không biết uống nhiều hay ít.Lâm Túc bị mắng, cô im lặng một lúc, nhìn trái nhìn phải, phát hiện không phải đường về nhà, ở một nơi xa lạ, cô nắm chặt tay Diệp Đồng:"Đồng Đồng, chúng ta đi đâu?""Không cần chị nữa." Diệp Đồng phiền muộn thuận miệng nói: "Ném chị vào thùng rác."Lâm Túc sửng sốt, ngước mắt vừa hay nhìn thấy thùng rác thật lớn ở phía trước cách hai người không xa, sợ đến nhảy dựng, bước chân dừng lại, hai tay nắm chặt tay Diệp Đồng không buông."Chị sao nữa?" Diệp Đồng kéo người kia không nhúc nhích.Lâm Túc chỉ chỉ phía trước, nhỏ giọng nói:"Thùng rác.""..."Diệp Đồng nhìn chằm chằm Lâm Túc bao lâu Lâm Túc cũng nhìn Diệp Đồng bấy lâu, còn thỉnh thoảng cười với cô, nào giống hình tượng cao ngạo lạnh lùng điềm tĩnh thường ngày, kỳ thật có một giây Diệp Đồng quả thật muốn nhét Lâm Túc vào thùng rác, mắt không thấy tâm không phiền.Hôm nay rốt có chuyện gì vậy chứ, vốn dĩ tính ăn xong bữa cơm này sẽ để Lâm Túc về trước, có gì chờ qua năm rồi nói.Lại xảy ra chuyện này.Cố tình chọc cô tức lên? Diệp Đồng co ngón trỏ gõ gõ ấn đường, biết rõ tửu lượng không tốt còn uống, cũng không suy nghĩ uống say thì phải làm sao?Con đường này toàn người quen, Diệp Đồng không muốn người ta nhìn thấy bộ dạng ngu ngốc của Lâm Túc, cô giảm âm lượng vừa dụ vừa gạt, nhiều lần đảm bảo không ném vào thùng rác, lúc này mới kéo người kia tiếp tục đi về phía trước.Tuy rằng Lâm Túc say rượu nhưng ngoài mặt thoạt nhìn bình thường, trừ da thịt khuôn mặt đỏ lên thì đi đường không thành vấn đề."Đồng Đồng, em chậm chút...""Em đi nhanh quá...!chị theo em không kịp, có phải em không cần người ta nữa không?""Người ta biết rồi, em muốn bỏ người ta." Lâm Túc không ngừng nhắc mãi: "Thùng rác...!em nói em muốn ném người ta vào thùng rác."Chờ lúc đi qua thùng rác, Diệp Đồng bước nhanh về phía trước, cô nghe Lâm Túc lải nhải suốt dọc đường, vừa tức lại vừa buồn cười.Tới nhà, Diệp Đồng giúp Lâm Túc đổi giày, đi đến sofa phòng khách đè Lâm Túc ngồi xuống, Lâm Túc ngẩng đầu nhìn, giơ tay ôm eo Diệp Đồng, miệng nỉ non:"Đồng Đồng, nơi này không phải nhà của chúng ta, chúng ta về nhà đi...""Chờ chị tỉnh rượu, chị muốn đi đâu thì tùy ý." Diệp Đồng trả lời, vừa lấy điện thoại ra gởi tin nhắn cho mẹ mình."Chị muốn về nhà...""Ai kêu chị uống rượu, không uống thì hôm nay có thể về rồi." Diệp Đồng buông điện thoại, kéo tay Lâm Túc ra, đứng dậy dặn dò: "Chị ngồi ở đây không được lộn xộn, không thoải mái thì nằm ngủ một lúc, em đi pha trà giải rượu."Lâm Túc ngồi ngay ngắn, ánh mắt vẫn luôn dõi theo bóng dáng của Diệp Đồng, rượu trắng tác dụng chậm nhưng rất mạnh, cô hơi chóng mặt nhức đầu, nhưng ý thức vẫn thanh tỉnh, mãi cho đến khi điện thoại trên bàn trà bất ngờ vang lên, vừa đúng lúc Diệp Đồng pha trà giải rượu đi tới.Tiếng chuông vang lên vài giây, chuông điện thoại chợt tắt, Diệp Đồng cho rằng đối phương cúp máy, bưng trà giải rượu đến phòng khách, không ngờ ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Túc cầm điện thoại của cô nghiêm túc nói:"Em ấy không có ở nhà...!phải, tôi là Lâm Túc...!sau này cô đừng gọi điện cho Đồng Đồng...!em ấy không thích cô, em ấy là của tôi, tạm biệt.".