Chương 96: Anh Ta Sắp Đến!
“Cái kia…”
Cố Manh Manh chần chừ, không biết có nên nói với anh ta sự thật.
Lục Tư Thần lại không kiên nhẫn được, cướp lời: “Đừng đi quá xa, hiện tại tôi đang đến đón cô.”
“Ôi ôi!”
Cố Manh Manh nghe thấy vậy, liền vội vàng nói: “Bây giờ tôi đang không có ở trên trái đất!”
Trong điện thoại âm thanh trầm xuống.
Vài giây sau, giọng nói trầm tối của Lục Tư Thần truyền đến: “Cô ở đâu?”
Cố Manh Manh thở dài: “Thảm Sơ Tuyết bị ngất xỉu, chúng tôi bây giờ đang ở bệnh viện.”
Lục Tư Thần nhau mày: “Ngất xïu2” dừng lại một chút, nói tiếp: “Cô có sao không?”
Cố Manh Manh lắc đầu, trả lời: “Tôi không sao á, quan trọng là Thẩm Sơ Tuyết, cô ấy.”
“Ở bệnh viện nào?”
Lục Tư Thần ngắt lời cô.
Cố Manh Manh nuốt nước bọt, rồi mới trả lời: “Oh, chúng tôi đang ở bệnh viện thành phó.”
Lục Tư Thần đáp: “Tốt, tôi sẽ sớm qua đó.”
Cố Manh Manh có chút bối rồi: “Anh qua đây để làm gì? Tôi ở đây không gặp vấn đề gì cả.”
Lực Tư Thần không đáp lại, Một mực liền cúp điện thoại.
Cả người Cố Manh Manh đều hỗn độn trong gió.
Lúc quay lại phòng bệnh một lần nữa, Thầm Sơ Tuyết và An Hạo Nhiên đang nói chuyện với nhau, dáng vẻ của cả hai người dường như rất thoải mái.
“Manh Manh!”
An Hạo Nhiên nhìn thấy cô quay lại, bất giác từ ghế đứng phắng dậy.
Anh rất lo lắng: “Cậu sao mà đi lâu thế? Có phải bị đau bụng rồi?”
“Tớ không sao.”
Cố Manh Manh lắc đầu.
Cô ấy đến bên cạnh giường ngồi xuống, thở dài nói: “Tớ một xíu nữa có thể phải đi rồi.”
“Cậu phải đi rồi sao?”
An Hạo Nhiên rất ngạc nhiên nhìn cô: “Cậu phải đi đâu?”
Cố Manh Manh nhìn anh một cái, lại nhìn về phía Thẩm Sơ Tuyết nói: “Lục Tư Thần sắp đến rồi.”
Thẩm Sơ Tuyết liền hiểu ra.
Cô ấy không nói gì, vô thức nhìn sang An Hạo Nhiên bên cạnh.
Kỳ thực ngay kẻ đần độn đều nhìn ra được là An Hạo Nhiên thích Cố Manh Manh.
Chỉ tiếc là, tương Vương hữu ý, thần nữ vô tâm!
“Manh Manh!”
Quả nhiên, An hạo Nhiên nghe thấy cô ấy nói như vậy, tức khắc thấy sốt ruột.
Anh ta thậm chí còn không quan tâm đến phép lịch sự mà cầm lấy cánh tay Cố Manh Manh, liền nói: “Cậu không thế đi, cái người đó, cái con người đó căn bản không phải là người tốt gì cả, tớ đã hỏi thăm được, lúc trước gia đình cậu và lục gia cần liên nhân, thực ra người được nhắm đến là chị của cậu Cố Vũ Đồng, vốn dĩ chẳng phải là cậu. Nếu Như không phải Cố Vũ Đồng lâm trận bỏ trốn, cậu cũng không sẽ gả cho hắn, Manh Manh, cậu phải tin tớ, tớ nhất định giúp cậu nói một lời thỏa đáng.”
Ũ Sắc mặt Có Manh Manh trở nên trăng bệch.
Cô vùng vẫy mấy cái, rút lại tay mình từ tay An Hạo Nhiên.
“An Hạo Nhiên, tớ biết là cậu tốt với tớ.” Cô cúi đầu, nuốt chậm từng con chữ nói: “Nhưng mà, mọi người đều hiểu lần Lục Tư Thần rồi, anh ta đối với tớ rất tốt, không hề kinh khủng như lời của một số người đó nói đâu.”
“Manh Manh!”
An Hạo Nhiên không thể nào hiểu được nhìn cô: “Rốt cuộc thì cậu đã xảy ra chuyện gì? Cậu lúc trước không phải là cái dáng vẻ này.”
Cố Manh Manh không quay đầu, cất không thành tiếng.
An Hạo Nhiên không phục, vẫn còn muốn nói gì đó, Thẳm Sơ Tuyết bên cạnh đột nhiên mở lời: “ai ya, hiện tại thời gian cũng không còn sớm rồi, chúng ta không phải là nên đi làm thủ tục xuất viện rồi à?”
An Hạo Nhiên và Cố Manh Manh đều khép miệng.
Thẩm Sơ Tuyết từ giường bệnh ngồi dậy, cố ý rên gào nói: “Ôi, bệnh nhân đáng thương tôi đây, lại phải còn tự mình đi làm thủ tục xuất viện!”
Nói xong, làm ra vẻ muốn xuống giường.
Cố Manh Manh thầy vậy, vội vàng đưa tay ra giữ chặt cô.