Chương 89: Vị Khách Bất Ngờ
Buỏi chiều, Có Manh Manh một mực trốn ở trong phòng khách và không dám đi ra.
Mặc dù là Lục Tư Thần không có trách cứ cô, nhưng mà đối với chuyện xảy ra tối ngày hôm qua, cô vẫn cảm thấy có sự canh cánh trong lòng.
Đùng đùng đùng!
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Cố Manh Manh vừa buông cái điện thoại trên tay xuống, vừa giương giọng lên nói: “Ai vậy?”
Giọng nói của người quản gia từ bên ngoài truyền vào: “Phu nhân, chuyên viên mát-xa đến rồi.”
Vẻ mặt Cố Manh Manh vô cùng mờ mịt.
Cô hỏi: “Chuyên viên mát-xa gì chứ?”
Nhưng mà không có nghe được hồi âm từ người quản gia.
Bởi vì, Lục Tư Thần đã mở cửa để đi vào.
Cố Manh Manh không ngờ rằng anh sẽ đột ngột bước vào, nhưng trong một lúc, sau khi phản ứng, cô nhanh chóng đứng dậy khỏi giường và nhìn anh một cách rụt rè.
Lục Tư Thần đi về phía cô, và nói: “Chuyện viên mát-xa đến là để phục vụ cho cô.”
“A?”
Cố Manh Manh vẫn là không thể hiểu được.
Cô hình như chưa có nói qua là bản thân cần được mát-xa mà?
Lúc này, Lục Tư Thần chậm rãi nói thêm một câu: “Cô vẫn là nên chịu ấn một chút đi, nếu không là sẽ bị đau trong vòng vài ngày.”
Cố Manh Manh cảm thấy ngạc nhiên nhìn anh.
Lục Tư Thần đứng ở cô trước mặt, nhìn thấy bộ dáng của cô cứ như là một con ngốc, không nhịn được mà bật cười: “Còn nghe không hiểu hả?”
Cố Manh Manh nhanh chóng quay đầu đi.
Cô nhăn nhó, mặt cũng trở nên đỏ: “Cái kia, hay là khỏi cần đi.”
“Nghe lời!”
Lục Tư Thần vỗ vỗ đầu của cô.
Cố Manh Manh nhíu mày lại, đang suy nghĩ nên dùng lời lẽ thế nào để từ chối, thì lại nghe được Lục Tư Thần giương giọng lên kêu: “Cho người ta tiến vào đi.”
“Vâng.”
Người quản gia trả lời.
È. : z Cố Manh Manh mở miệng.
Lục Tư Thần cắt ngang lời của cô và ra mệnh lệnh: “Bản thân lo ngoan ngoãn mà nằm sắp trên giường đi.”
Cố Manh Manh không hề nhúc nhích.
Biểu cảm của cô có chút rối rắm: “Tôi, tôi không muốn mát-xa.”
Lục Tư Thần bản mặt lập tức nghiêm lên: “Không nghe lời?”
“Lục Tư Thần…”
Cố Manh Manh méo miệng.
“Thiếu gia, chuyên viên mát-xa đến rồi.”
Người quản gia lại xuất hiện ở cửa.
Lục Tư Thần chỉnh lại thắt lưng, rồi dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn lấy cô gái, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Muốn tôi ôm cô đi lên hả?”
Cố Manh Manh nghe thấy lời này thì liền sửng sốt rồi sau đó lại lắc đầu.
“Không không không…”
Cô xoay người lập tức chạy thẳng lên giường của chính mình.
Ề Anh ấy đứng thẳng dậy và trở lại với vẻ ngoài lãnh đạm và đắt giá của mình.
*Tiến vào đi!”
Anh đã mở miệng.
Rất nhanh một chuyên viên mát-xa nữ trung niên bước vào.
Lục Tư Thần nhìn Cố Manh Manh đang ở trên giường và nói: “Nếu có cần cái gì thì kêu tôi hoặc là kêu quản gia.”
“Ừm.. 9 Cố Manh Manh nằm ở trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn nằm sấp che ở trên gối, không hề nhìn anh.
Đáng tiếc vẫn là bị chậm.
Lúc này, Tô Mẫn Mẫn đã mỏ cửa phòng ngủ ra.
Trong phòng, Cố Manh Manh mới từ trong phòng tắm đi ra thì lập tức nhìn thấy Tô Mẫn Mẫn liền không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
“HỊP”
Tô Mẫn Mẫn vẫy vẫy tay hướng về phía cô, cười rất sáng lạn.
Cố Manh Manh trừng mắt với cô rồi dần dần láy lại tinh thần.
“Mẫn Mẫn!”
Cô cười nói: “Cô đến đây từ lúc nào vậy?”
Tô Mẫn Mẫn đáp: “Vừa mới tới thôi, nhưng mà người quản gia nói cậu không được thoải mái, còn ngăn cản tớ đi lên đây kiếm cô nữa.”
“Vậy sao?”
Cố Manh Manh nhíu mày.
Cô quay đầu, ánh mắt nhìn về phía cửa nơi người quản gia xuất hiện.