Chương 105: Hữu Cảm Nhi Phát
Một lúc không lâu sau, Đường Triều Phong quay lại.
Chỉ là, Triệu Giai Đồng lại không thấy bóng dáng đâu.
Lúc anh ta quay lại, Cố Manh Manh đang cúi đầu ăn đồ ăn, dáng vẻ ngoan ngoãn.
“Hai người không sao chứ?”
Anh ta ngồi xuống, lại mang bộ dạng biết rõ lại còn hỏi.
Lục Tư Thần liếc cô một cái, ngữ khí rất lạnh nhạt: “Đi dạo xong rồi?”
Đường Triều Phong liền cười: “Gần đây cũng chả có công viên hay cái gì đó, cho nên tản bộ một vòng siêu thị phía trước.”
Cố Manh Manh ngắng đầu lên, đôi mắt đen nhánh nhìn về phía anh.
“Sao?” Đường Triều Phong vừa sờ sờ lên mặt mình vừa nói: “Trên mặt tôi dính cái gì à2”
Cố Manh Manh bĩu môi: “Triệu Giai Đồng đâu?”
“Oh, tiểu cô nương kia hả…”
Đường Triều Phong cười không thành tiếng.
Cố Manh Manh vẫn đợi anh ấy nói tiếp.
Đường Triều Phong lại dường như không muốn nói thêm, chỉ nhàn nhạt nói: “Cô ấy về nhà rồi.”
ộ Cố Manh Manh cảm thấy kỳ quái, nhưng kỳ quái chỗ nào cô cũng không nói rõ được.
Lúc này, Lại nghe tiếng Đường Triều Phong hỏi: “Quan hệ của hai người rất tốt sao?”
Cố Manh Manh nghĩ ngợi một chút, đáp: “Cũng tạm thôi.”
Vẻ mặt Đường Triều Phong rất tế nhị.
Anh liếc liếc mắt Lục Tư Thần, trong lời nói có gì đó: “Cô nương kia có chút ý tứ.”
Lục Tư Thần thu mày.
Cố Manh Manh lại nghe nhưng không hiểu, không nén nỗi tò mò hỏi: “Có chút ý tứ gì ấy?”
Đường Triều Phong hà hơi một cái, từ từ chậm rãi nói: “Trong việc này còn có chút uẫn khúc, tôi đây cũng không giúp được cho hai người, ngược lại tôi ở đây lại là bóng đèn lớn, không bằng sớm về nhà đi ngủ!”
Gương mặt Cố Manh Manh khinh bỉ.
Đường Triều Phong chỉ về phía nàng, thiêu mày: “Ánh mắt này của cô là ý gì đấy?”
Cố Manh Manh hừ một tiếng: “Sớm như vậy đã ngủ? Anh không phải là ông chủ lớn sao, sao tôi chẳng thể nào cảm thấy anh và Lục Tư Thần có điểm nào giống nhau?
Đường Triều Phong nghe không hiểu: “Không giống nhau ở chỗ nào?”
Cố Manh Manh nghe vậy, liền quay ngón tay tính toán: “Lục Tư Thần rất bận nhé, mỗi ngày anh ta đều phải đi làm, sau đó về đến nhà vẫn phải làm việc, lần nào cũng đều ngủ trễ hơn tôi, nhưng mà lúc nào cũng thức dậy cùng lúc với tôi, thậm chí có lúc dậy sớm hơn cả tôi!”
Vốn ý của Cố Manh Manh là Lục Tư Thần rất bận, cho nên Đường Triều Phong nên là bận giống anh ta mới phải.
Nhưng mà, Đường Triều Phong sau khi nghe xong những lời nói đó, điểm chú ý lại là….
“Oh, tôi hiểu rồi, hai người mỗi ngày đều cùng nhau rời giường!”
Cố Manh Manh quay đầu nhìn Lục Tư Thần, vễnh đôi môi nhỏ.
Lục Tư Thần xoa xoa cái đầu dưa nhỏ của cô, ánh mắt cưng chìu: “Đừng nói lý với anh ta.”
“Uml” Nguồn truyen.one nhé cả nhà! Mong cả nhà chọn truyen.one đọc khích lệ nhóm lên chương tốt mỗi ngày!” Chúc cả nhà vui khỏe!
Cố Manh Manh gật đầu, quyết định chuyên tâm ăn thật ngon, không muốn lại lý lẽ với Đường Triều Phong.
Đường Triều Phong ngược lại cũng không để ý, sau khi anh ta cùng Lục Tư Thần nói thêm vài câu, rất nhanh liền rời đi.
Sau khi anh ta đi rồi, Cố Manh Manh rất tò mò hỏi Lục Tư Thần: “Lục Tư Thần, quan hệ giữa anh và Đường tiên sinh rất tốt hả? um, ý của tôi là, hai người là bằng hữu rất thân?”
Lục Tư Thần “ừm” một tiếng, nói tiếp: “Ba mẹ của cả hai đều là bạn bè thân thiết.”
Ý nói là anh ta và Đường Triều Phong từ nhỏ đã quen biết nhau.
Cố Manh Manh như có điều gì suy nghĩ gật gật đầu.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!