Chương 10: Tìm Anh Đàm Phán
Cố Manh Manh rất là khẩn trương.
Cô cầm điện thoại di động, gõ gõ đầu nói: “Cái đó, tôi có thể kiếm anh được không? Tôi bây giờ đã, đã tan học, sau đó, sau đó có chuyện muốn đàm luận với anh, là chuyện rất quan trọng.”
Sau khi cô nói xong lời này, bên đầu điện thoại kia vẫn không lên tiếng.
Cố Manh Manh còn tưởng Lục Tư Thần không nghe thấy, lúc đang muốn nói lại một lần nữa, điện thoại truyền đến hai chữ.
“Tùy cô.”
Vừa dứt lời, điện thoại đã cúp.
Cố Manh Manh có chút sửng sờ.
Mãi đến khi thư ký mở miệng nói: “Tiểu phu nhân, tiên sinh nói như thế nào?”
Cố Manh Manh bóp điện thoại, đáp: “Anh ấy nói tùy tôi…”
Thư ký gật đầu: “Tốt lắm, chúng ta bây giờ đến công ty!”
Dứt lời, ập tức yêu cầu tài xế chuyển làn đường và đi thẳng đến tập đoàn tổng bộ Lục thị.
…
Lúc tới nơi, thư ký nhận được điện thoại, sau đó kêu tài xế đậu xe ở cửa chính.
Cố Manh Manh thấy xe có rèm che dừng lại, đang muốn mở cửa đi xuống, lại nghe được bí thư nói: “Tiên sing đã họp xong, bây giờ đang xuống tới, cậu ấy kêu cô ở trong xe đợi là tốt rồi.”
“Vâng…”
Cố Manh Manh nghe anh ta nói như vậy, lập tức rút tay về.
Khoảng chừng hơn mười phút sau, một người đàn ông mặc tây trang từ bên trong cửa công ty đi ra, người đi đầu kia chính là Lục Tư Thần.
Tài xế vội vã mở cửa sau xe ra.
Sắc mặt Lục Tư Thần không đổi đi tới, đang muốn khom lưng ngồi vào bên trong xe, lại thấy cô gái ngồi ở bên ngoài, chặn chỗ anh lại.
“Ngồi vào đi!”
Anh lạnh lùng lên tiếng.
Cố Manh Manh phản ứng kịp, nhanh chóng ngồi vào bên trong, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào.
Sau khi người đàn ông ngồi vào chỗ, cô mới ậm ự nói rằng: “Xin lỗi, tôi mới nãy không phải cố ý.”
Lục Tư Thần liếc nhìn cô, không nói chuyện.
Cố Manh Manh có chút khẩn trương, hai tay nhỏ bé kéo lấy vạt áo.
Lục Tư Thần mở miệng: “Đi Hương Tạ Thủy Ngạn.’
“Vâng!”
Phía trước, tài xế lên tiếng đáp.
Sau đó, xe có rèm cửa che chậm rãi khởi động lên đường.
Cố Manh Manh vẫn duy trì tư thế cũ, cô khép hai chân lại, hai tay nhỏ bé của cô đặt lên đầu gối, tấm thân nhỏ bé ưỡn thẳng ra.
Lục Tư Thần mở miệng: “Cô không cần quá khẩn trương.”
“Tôi không có!”
Cố Manh Manh cứng rắn phản bác.
Lục Tư Thần nhíu mày, ánh mắt có chút toan tính nhìn cô.
Nhưng Cố Manh Manh căn bản là không hiểu.
Cô vội vàng nói, “Anh rể, khi nào anh mới thả tôi về nhà?”
“Thả?”
Lục Tư Thần nắm được mấu chốt trong lời cô nói.
Anh mỉm cười: “Tôi có quản lí quyền tự do của cô sao?”
Cố Manh Manh mở miệng, nhưng không biết nên phản bác lại anh như thế nào.
Cô cúi đầu và giọng nói trở nên yếu đuối: “Hôm nay tôi nghe phu nhân nói, sau này tôi sẽ sống chung với anh, phải không?” ”
Lục Tư Thần không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Cô không thích ngôi nhà hôm qua sao?”