Hắn mềm lòng ư?
Lê Minh Khôi chống tay ngồi dậy, dưới ánh đèn vàng mờ ảo bên trong xe, hắn nhìn thấy gương mặt đầy nước mắt của Phí Yên Khanh, nhìn đến đôi mắt đỏ hoen nước liền chán ghét. Vô cùng chán ghét!
“Nếu cô dám tát tôi, cả nhà họ Phí liền tiêu đời.” Hắn siết mạnh cổ tay Phí Yên Khanh đến đau nhói.
Không đợi cô trả lời, hắn quay đầu ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, những ngón tay thon dài cài lại khuy áo. Một lát sau liền nhấn ga phóng đi.
Đừng để đêm dài làm lắm mộng…
Sáng hôm sau, Phí Yên Khanh dậy sớm hơn thường lệ, làm vệ sinh cá nhân xong thì xuống lầu ăn sáng. Hiếm khi có một sáng thứ bảy nhàn rỗi, cô bèn theo dì Huệ đến siêu thị gần nhà. Hai người trò chuyện rôm rả từ lúc đi cho đến lúc về.
“Cuối tuần siêu thị đông ghê luôn dì ha.”
Phí Yên Khanh xách hai túi đồ to tướng, vừa mở cửa vừa quay lại cười nói. Đã lâu rồi tâm trạng mới phấn chấn nên cô nói nhiều hơn ngày thường mấy câu, giọng nói cũng trở nên cao vút, trông rất vui vẻ.
“Ừm, đồ giảm giá cũng nhiều nữa. Con mở được không, để dì xách phụ cho.”
Dì Huệ cũng xách một túi thật to, ngước lên nhìn Phí Yên Khanh rồi cười đáp. Đến vừa đúng lúc siêu thị nhập hàng nên mua được cá tôm tươi rói, là những thứ cậu Khôi rất thích. Bà còn may mắn bốc thăm được một cái tạp dề vải ‘xịn’ nữa. Niềm vui nhân đôi. Phí Yên Khanh đúng là cô vợ vượng phu mà.
Hai người vừa lui cui bày những món đã mua ra vừa huyên thuyên cười nói, không phát hiện có người vừa đến. Lê Minh Khôi vốn dĩ đang ngồi đọc sách ở phòng khách, nghe tiếng chuyện trò ríu rít khác lạ thì hơi hiếu kỳ, hắn giả vờ vào rót nước để xem chuyện gì đang diễn ra ở khu bếp.
Nhìn thấy gương mặt phấn khích của Phí Yên Khanh thì có chút khó chịu, hắn cầm ly nước lắc nhẹ, thong thả nhả lời.
“Xem ra cô hợp với mấy việc này nhỉ.” - Hắn khẽ nghiêng đầu, vừa nói vừa đánh giá sắc mặt của cô - “Vậy từ hôm nay cô phụ trách công việc nấu ăn đi.”
“Nấu thì được, chỉ sợ anh ăn không được.” Niềm vui bay biến, cô vừa nhìn đã biết hắn cố tình gây chuyện, ánh mắt không sợ chết nhìn thẳng về phía hắn.
Nhác thấy bếp chưa bật mà nhiệt độ đã tăng cao, dì Huệ nhanh miệng giải hòa: “Nấu ăn vốn là việc của dì, dì làm nhoáng là xong, không nấu ăn thì dì làm cái gì.”
Dì Huệ vừa nói vừa nhìn Phí Yên Khanh nháy mắt ra hiệu.
“Con nói cô ấy làm thì cô ấy phải làm.” Lê Minh Khôi gằn giọng, ánh mắt hung hăng bắn về phía Phí Yên Khanh, khóe môi giương lên có chút đắc ý.
Bà vốn hiểu tính nết của cậu Khôi, từ nhỏ cậu chưa từng nhường nhịn ai, đã quyết định rồi thì không thể xoay chuyển. Nhưng nhìn đến Phí Yên Khanh thì có chút chua xót, bèn nói khẽ:
“Vậy Phí Yên Khanh nấu chính nhé, dì ở bên phụ con.”
“Không cần đâu, dì giúp con dọn phòng khách là được.” Lê Minh Khôi cứng rắn không cho cô đường lui.
Dì Huệ chỉ biết lắc đầu, đứa nhóc này mới sáng đã cau có cái gì rồi. Phòng khách dì mới vừa dọn xong chẳng còn hạt bụi nào. Nghĩ vậy nhưng cũng chỉ tặc lưỡi khẽ lắc đầu. Đành theo cậu Khôi đi ra ngoài, không quên ngoái đầu nhìn Phí Yên Khanh an ủi.
“Cố lên.”
Phí Yên Khanh đứng trong bếp ấm ức một hồi. Hít sâu thở mạnh, cô lặp lại động tác này mấy lần để bình ổn tâm trạng.
“Nấu ăn thôi mà.”
Phí Yên Khanh đeo tạp dề, rửa tay sạch sẽ. Đến khi nhìn sang chỗ đồ sống thì khóc thét. Cá diêu hồng giãy đành đạch, tôm nhảy tanh tách, mực thì không nhúc nhích, nhưng nguyên vẹn như thế chắc chắn là chưa lấy túi mực.
Tại sao toàn hải sản không vậy? Hải sản cũng được đi? Nhưng đều còn sống, chưa hề sơ chế.
Trong đầu hiện lên dáng vẻ tươi cười của dì Huệ lúc chọn hàng.
“Cậu Khôi đặc biệt thích hải sản…”
“Mang về làm cho sạch, cậu Khôi rất kén ăn…”
Chết tiệt!!!
Phí Yên Khanh trong bụng sỉ vả một ngàn lần cậu Khôi. Cô dùng hai tay bắt lấy con cá diêu hồng to cỡ bốn năm bàn tay chụm lại, đặt nó lên thớt lớn, tưởng tượng ra gương mặt của Lê Minh Khôi thì lửa giận bùng cháy, cô cầm dao chặt mạnh.
“Phập.”
Đầu cá lìa khỏi thân. Vết chém ngọt đến nỗi khiến cô ngỡ ngàng. Nhoẻn cười đắc ý, hóa ra mình cũng có bản lĩnh nấu ăn đó chứ. Cô vung dao định chặt thân cá thành từng khúc nhỏ. Nhưng nói trước bước không qua, đắc ý khiến người ta bất cẩn. Cô chặt trúng tay rồi!
Ngón trỏ tay trái bị cắt một đường lớn, máu đổ ra không ngừng, Phí Yên Khanh cắn răng hít sâu, dùng ngón cái bịt chặt vết cắt. Lóng ngóng nhìn xung quanh tìm hộp y tế nhưng không thấy. Cô chạy sang phòng khách, không thấy dì Huệ mà chỉ thấy Lê Minh Khôi ngồi chễm chệ trên salon đang chăm chú đọc sách.
“E hèm…” - Phí Yên Khanh đánh tiếng - “Cái… hộp y tế để đâu vậy?”
Hắn gấp sách, ngước mắt nhìn cô suy ngẫm một lúc, rồi hất mắt chỉ về phía chiếc tủ gỗ nơi góc phòng. “Đừng có giở trò!”
“Cảm ơn.” Phí Yên Khanh không thèm nhìn hắn, mở tủ gỗ lấy ra hộp y tế, dùng cồn sát trùng rồi lấy băng dính dán lại.
Phí Yên Khanh xử lý vết thương xong thì vào lại trong bếp. Cô chạy qua chạy lại, cả đầu đẫm mồ hôi. Cuối cùng cũng sơ chế xong mọi thứ, đến lượt chế biến. Món đầu tiên là cá diêu hồng sốt cay ngọt. Phí Yên Khanh vặn lửa thật lớn để làm nóng chảo, cô cho ba muỗng dầu, thật điêu luyện lắc chảo một vòng để tráng dầu khắp bề mặt. Cô nhanh nhẹn cầm chén tỏi ớt đã băm nhuyễn đổ xuống.
Một tiếng “xèo” vang lên đầy kích thích.
Khói bốc mù mịt, thiết bị hút khói cũng trở nên vô dụng, cả căn bếp chìm trong một màn sương xám.
“Khụ… khụ.”
Phí Yên Khanh ho liên tục, mùi cay nồng của tỏi ớt xộc thẳng lên não, nước mắt nước mũi trào ra. Mắt cay xè mở không nổi, cô quờ quạng tắt bếp nhưng đụng trúng thành chảo đang nóng làm mấy ngón tay bị bỏng rát, cô lập tức rụt tay về lại khiến cho chiếc chảo nghiêng ngả, dầu đổ xuống bếp, lửa càng bốc cháy to hơn.
“Bíp bíp bíp!” Tiếng còi báo cháy vang lên inh ỏi.
Hệ thống chữa cháy tự hoạt động, nước từ trần nhà bắt đầu xối xuống như mưa. Lê Minh Khôi thờ ơ đến mấy cũng không thể tiếp tục ngồi yên, hắn đạp cửa bước vào, nhìn một lượt phát hiện nguồn cơn cớ sự là nơi bếp gas liền lao đến tắt lửa.
Một khung cảnh tan hoang hiện ra trước mắt. Chảo nghiêng ngả cháy đen. Mùi tỏi ớt nồng nặc khắp căn bếp, ám cả lên quần áo khiến hắn nhíu chặt mày. Nước xối liên tiếp khiến người hắn ướt nhẹp, sàn nhà loang loáng vệt dầu rất trơn trượt.
“Cô cố ý phải không?” Hắn quát lên với tội nhân rúc trong góc tường, dáng vẻ cũng thê thảm không khác gì hắn.
“Tôi không có.” Phí Yên Khanh hắt xì một cái khiến Lê Minh Khôi run sợ lùi ra xa mấy bước.
Bàn tay trái với hai ngón băng bó vội che miệng và mũi lại để không bắn nước dịch lên hắn. Tay còn lại vịn tường đứng lên.
“Xin lỗi… Tôi không có cố ý.”
Phí Yên Khanh mắt đỏ hoen, không phải do sợ cậu Khôi hay do hối hận, mà là ớt cay quá!
Đôi mắt Lê Minh Khôi còn đỏ hơn mắt cô, nhưng không phải do ớt mà là rất tức giận!
“Cút!”
Ngay khi hắn sắp nắm lấy Phí Yên Khanh quẳng ra ngoài thì dì Huệ xuất hiện kịp lúc. Bà đang ở ngoài vườn cắt rau chợt nghe tiếng còi báo cháy thì hốt hoảng chạy vào. Nhìn đến cảnh tượng này thì chỉ thấy buồn cười.
Bà giữ tay của Lê Minh Khôi lại, nhỏ nhẹ nói: “Ở đây chỉ thêm bẩn, con đi tắm rồi thay đồ đi.”
Lại nhìn đến Phí Yên Khanh thì xót xa. “Phí Yên Khanh cũng đi tắm đi, tay bị thương như thế mà nấu cái gì, để đó cho dì.”
“Cảm ơn dì.”
Phí Yên Khanh xúc động như thỏ con sắp bị sói ăn thịt thì nhìn thấy thỏ mẹ đến cứu thoát. Lại nhìn sang Lê Minh Khôi thấy hắn không phản đối thì lặng lẽ chuồn ra ngoài. Lê Minh Khôi cũng lập tức đi khỏi căn bếp, bản tính vốn ưa sạch, lần đầu tiên chịu trận thế này khiến hắn muốn nổi điên.
Dì Huệ nhìn hai người vừa cười vừa lắc đầu. Bà lau khô sàn rồi bắt đầu nấu nướng. Chẳng mấy chốc, mùi thức ăn nấu chín thơm lừng khắp bếp. Bà múc ra dĩa rồi đặt lên chiếc bàn chữ nhật bằng đá cẩm thạch ở giữa phòng ăn.
Phí Yên Khanh tắm xong liền xuống phụ bà dọn chén đĩa. Một bàn ăn thịnh soạn được bày ra. Tôm rang muối ớt, mực xào chua ngọt, canh cá diêu hồng nấu măng chua. Bốn vị chua, cay, mặn, ngọt đều đủ cả, khơi dậy sự thèm ăn của mọi người.
“Con gọi cậu Khôi…”
Dì Huệ chưa dứt lời thì Lê Minh Khôi đã xuất hiện. Hắn nhìn một bàn đầy các món yêu thích liền cảm ơn dì Huệ rồi ngồi vào ghế chủ vị. Phí Yên Khanh cũng ngồi xuống, cách hắn mấy cái ghế. Dì Huệ xuống bếp dọn dẹp nhường lại không gian cho hai người.
Lê Minh Khôi gắp một con tôm cho vào miệng, thịt tôm tươi chắc nhai sần sật, hòa với vị mằn mặn của muối ớt thì tê rần đầu lưỡi. Hắn ăn thêm một ngụm cơm trắng.
“Heo!” Giữa phòng ăn chỉ có tiếng muỗng đũa khe khẽ chợt vang lên một âm thanh lạ, nó thành công truyền thẳng vào tai của Lê Minh Khôi.
Phí Yên Khanh có hơi chột dạ, nhưng ai thèm sợ hắn, mắt hạnh giương lên nghênh đón. Lê Minh Khôi ngẩng đầu, đôi mắt híp lại âm u quét tới cô. Món nợ hồi nãy hắn còn chưa tính đâu.
Bàn ăn thoáng chốc đã sạch, Phí Yên Khanh phụ dì Huệ rửa bát đĩa rồi lên phòng. Cô đang yên đang lành cày phim thì tầm mắt bị một người che khuất. Vừa ngước lên đã nhìn thấy Lê Minh Khôi khoác tay đứng phía trước, cao ngạo nhìn xuống cô.
“Đi theo tôi.”
Đầu Phí Yên Khanh âm ỉ đau, hắn muốn gì nữa đây. Cô tắt tivi theo hắn tiến vào phòng tắm. Một vạn câu hỏi xoay quanh trong đầu, không dằn được lên tiếng:
“Làm gì vậy?”
Hắn chẳng nói chẳng rằng, bước tới bồn tắm mở khóa nước, màn buông trướng rủ, một lúc lâu sau thì gọi cô: “Vào đây.”
“Muốn làm cái gì?” Phí Yên Khanh có hơi chùn bước, nghĩ tới mấy cảnh làm tình trong phòng tắm thì gương mặt đỏ ửng.
“Nhanh.” Giọng Lê Minh Khôi trở nên mất kiên nhẫn.
Phí Yên Khanh vô thức bước đến, kéo màn sang bên. Tầm mắt thoáng chốc mờ nhạt, hơi nóng không ngừng dâng lên kết thành một màn sương hư ảo, vừa ấm vừa ẩm ướt.