Nhanh chóng chiếc xe của Vương Tử Sâm đã đến nhà hoang gần bến cảng cách xa thành phố, hắn cùng A Phong nhìn nhau gật đầu rồi hành động.
Bên này, Vương Phong Miên sớm đã thoi thóp dưới nền đất lạnh lẽo, cậu cảm thấy cơ thể mình rất đau nhói vừa cảm thấy nhớ ba mẹ. Còn La Tuấn, khi nghe tiếng động xe ông ta bắt đầu hoảng loạn ông ta không ngờ rằng Vương Tử Sâm lại đến nhanh hơn tưởng tượng của ông ta.
La Tuấn cảm thấy bản thân sắp chết đến nơi nhưng quyết không chết dưới tay Vương Tử Sâm, bất ngờ ánh mắt hằm hè của ông ta nhìn Phong Miên sau bỗng nhiên cười lớn.
" Vương Tử Sâm, dù có chết tôi thề sẽ không chết dưới tay mày đâu. Haha...haha...Nếu mày đến trễ hai giây nữa là tôi không chắc con trai của mày sống sót được đâu "
Lời của La Tuấn vừa dứt, ông ta không thương tiếc nhắm khẩu súng vào bắp đùi non nớt của Phong Miên mà ghim thẳng vào, ngay cả sự phản kháng cậu cũng không thể chỉ nằm bất lực kêu đau.
Đoàng!!
Aaa
Sau đó là tiếng cười quái dị của La Tuấn, hoà với tiếng cười là nước mắt của ông ta bởi vì ông ta đang nghĩ cả thế giới đều đã quay lưng với ông ta. Ngay sau đó La Tuấn chỉa súng thẳng vào huyệt thái dương của ông ta không do dự mà bắn.
Đoàng!!
Vương Tử Sâm nghe hai phát súng liên tiếp, cả cơ thể hắn như muốn ngã khụy xuống may thay A Phong kịp đỡ nhưng sau đó hắn lấy lại bình tĩnh vội hất tay anh ta ra nhanh chân chạy đến.
Đi thêm mấy chục bước nữa, bất chợt Vương Tử Sâm đứng chôn chân tại chỗ khi thấy cảnh tượng Phong Miên con trai hắn đang nằm chung với vũng máu thân thể nhỏ bé đã thoi thóp từ lâu.
Vương Tử Sâm không muốn chậm trễ nhanh chóng đến cởi trói cho cậu sau đó hắn ôm chầm lấy cậu, trái tim kích động sự đau lòng bủa vây, cơ thể hắn không ngừng run rẩy nhìn Phong Miên với ánh mắt đỏ hoe.
" Tiểu Miên...Tiểu Miên đáng yêu của ba, không sao nữa rồi? ba đến đưa con về nhà đây "
Nhóc Phong Miên khi nghe giọng nói khàn khàn của lão ba, cậu gắng gượng ý thức lại khẽ đưa mắt nhìn hắn rồi mím môi nói.
" Ba! con...đau lắm...lạnh lắm "
" Ngoan, ba đưa con về nhà "
Nước mắt Vương Tử Sâm không kiềm nén được mà rơi tự do, hắn nhanh chóng bồng con trai lên toan định rời đi nhưng khi thấy gương mặt không phải người cũng không phải quỷ của La Tuấn.
Ánh mắt đục ngầu của Vương Tử Sâm không giữ được bình tĩnh, hắn rút một khẩu súng bắn ba phát súng vào người ông ta.
" Đừng trách tôi quá tàn nhẫn, bởi con người ông đã ép tôi làm thế "
Hắn ôm chặt Phong Miên đang bất tỉnh trong lòng hắn, Vương Tử Sâm bất lực nhân đôi nhanh chóng ôm con trai rời đi.
.....
Tách! Tách!
Vương Tử Sâm ngồi thụp xuống ghế, gương mặt đau lòng vì thế đã xanh xao thấy rõ. A Phong ngồi kế bên không muốn mở miệng hỏi hắn có ổn được chút nào không nhưng lại thôi anh ta muốn hắn yên tâm.
Dựa hẳn vào thành tường, hắn không ngừng lẩm bẩm trong miệng chỉ mong Phong Miên được bình an và mạnh mẽ để đấu tranh với tử thần.
_" Tiểu Miên, con trai của ba là một đứa trẻ trưởng thành phải không? ba tin chắc con sẽ qua khỏi mà "
Khoảng bốn tiếng sau phẫu thuật, bác sĩ lẫn y tá bước ra khỏi phòng. Nghe tiếng cạch Vương Tử Sâm ngước mặt lên nhanh chóng đứng dậy tiến đến chỗ vị bác sĩ kia rồi lạnh lùng hỏi?
" Con trai tôi thế nào rồi hả? "
Vị bác sĩ có chút hoảng sợ vội lau đi mồ hôi lạnh rồi ông ta nhanh miệng báo cáo tình trạng của Phong Miên.
" Vương Tổng! xin ngài hãy yên tâm, Tiểu thiếu gia tạm thời qua cơn nguy kịch, viên đạn nhỏ đã đủ sức làm rách cơ bắp đùi và làm gãy xương nên việc đi lại của Tiểu thiếu gia sau này sẽ rất bất tiện "
Nghe vị bác sĩ kia báo cáo mà tâm tình Vương Tử Sâm như muốn sôi sùng sục lẫn khó chịu, hắn tức giận toan định túm lấy cổ áo ông ta nhưng bị A Phong kịp căn ngăn lại.
Anh ta lắc đầu ra hiệu với Vương Tử Sâm đừng hung hăng lúc này, hắn mới hạ hỏa lạnh lùng nói.
" Còn không mau chuyển con trai tôi vào phòng chăm sóc đặc biệt "
" Dạ...dạ thưa ngài "
Cả bác sĩ lẫn y tá gật đầu lìa lịa nhanh chân tay sau đó đi vào trong.
Trời cũng đã sập tối, Vương Tử Sâm với quần âu xám cùng áo sơ mi đen, hắn ngồi trầm lặng nhìn Phong Miên. Ngồi một lúc cánh cửa được mở ra.
Vương Tử Sâm nhanh chóng quay người sang nhìn, bất ngờ thấy Dạ Nguyệt đến hắn nhanh đứng dậy đi lại dìu cô nhỏ nhẹ nói.
" Nguyệt, sao không nghỉ ngơi sớm đi, giờ em đang mang thai sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe thì làm sao? "
" Nhưng em nhớ Tiểu Miên, cả ngày nay em chưa gặp thằng bé "
Nói rồi Dạ Nguyệt kéo ghế ngồi xuống, cô nhẹ nhàng cầm lấy tay Phong Miên cúi xuống hôn nhẹ vào tay cậu.
Bỗng dưng cô bụm miệng ngăn đi tiếng khóc của mình nhưng không thể ngăn nước mắt rơi, Tiểu Miên đáng thương của cô, chỉ là một đứa trẻ bình thường làm sao phải chịu đựng nỗi đau mà do vết roi lẫn một phát súng, nghĩ đến việc đó lòng cô lại đau nhói như ai đó đang khứa dao vào vậy? thật đau.
" Tiểu Miên "
Vương Tử Sâm đau lòng ôm lấy vợ, với hắn mà nói vợ và con trai đau một thì người đau mười sẽ là hắn, bởi không có việc quan trọng hơn vợ và con hắn.
" Con chúng ta không sao nữa rồi? sau cơn mưa trời lại sáng thôi em "
" Ừm "
Dạ Nguyệt khẽ gật đầu đáp, sau đó đưa tay giựt lấy áo sơ mi của Vương Tử Sâm lau nước mắt, hắn nhìn cô dở khóc dở cười với bộ dạng của cô lúc này.
" Tiểu Miên, con nhanh chóng phải tỉnh lại đấy nhé! để còn nhận chức anh trai "