Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tổng Tài Có Bệnh: Vợ Tôi Là Bác Sĩ Tâm Lý

Rào!!!

Một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Dạ Nguyệt, cảm giác lành lạnh đến khó chịu khiến cô khẽ mở mắt ra. Chưa kịp lấy lại ánh sáng thì phía trước nghe một giọng nói của gã đàn ông quái đản.

" Tỉnh rồi sao "

Dạ Nguyệt từ từ ngước lên nhìn theo giọng nói, nhìn thẳng vào khuôn mặt của người đàn ông sau đó khẽ nhíu mày khó hiểu đành mở miệng lên tiếng.

" Ông là ai "

Đột nhiên người đàn ông đó bật cười thành tiếng khà khà, ông ta đưa bàn tay bẩn thỉu của mình nâng cằm Dạ Nguyệt lên.

" Ồ! cô không biết tôi? nhưng chồng cô sẽ rất quen thuộc với tôi đó "

" Hiểu rồi! ông chính là La Tuấn, ông muốn bắt tôi để dùng mồi nhử để dụ chồng tôi cắn câu sao "

" Haha! Đúng là người phụ nữ của Vương Tử Sâm rất thông minh. Đúng! tôi chính là La Tuấn "

Dạ Nguyệt nghe ông ta thừa nhận thì trong lòng cô ngầm sợ hãi, La Tuấn ông ta là kẻ cuồng bạo nếu đã rơi vào tay hắn thì cô thể chết không toàn thây. Nhưng cô là người mạnh mẽ không được sợ hãi phải cứng rắn lên mới có thể bảo vệ bé con trong bụng cô.

" Ông tuyệt đối không được làm gì chồng tôi, dù có chết tôi sẽ không tha cho ông "

La Tuấn nheo mắt lại, không được làm gì với Vương Tử Sâm sao? Ha, Vương Tử Sâm đã tàn bạo hủy diệt băng Thông Hổ của ông ta ngay cả những thuộc hạ của ông ta cũng đều bị hắn thu phục. Hiện tại ông ta đã không còn gì trong tay, duy chỉ còn hai thuộc hạ thân cận nhất của ông ta.

" Ha! sao tôi phải nghe lời cô. Nhưng mà cô biết không, tất cả kho báu trên Trái Đất không thể nào sánh bằng hạnh phúc gia đình, nhưng vì Vương Tử Sâm và anh trai cậu ta đã hại chết con trai của tôi nên nợ máu phải trả bằng máu "

Đến phiên khúc sau La Tuấn gằn giọng từng chữ sau đó lại trừng mắt lớn nhìn Dạ Nguyệt đầy hung tợn.

Thật chán ghét khi phải nghe những lời không chút đạo lý của La Tuấn, Dạ Nguyệt không nên không nói đạo lý với đồ thiểu năng như ông ta.

" Đúng là điên hết chỗ nói, ông vì con trai quá cố của ông mà làm ra những chuyện bỉ ổi này còn ngầm thừa nhận là chồng tôi giết chết con trai ông bộ ông không hổ thẹn với chính lương tâm của mình sao? "

CHAT

" Câm mồm của cô lại, ả đàn bà bị Vương Tử Sâm rút háng như cô thì biết cái gì, cô tốt nhất nên ngậm mồm lại "

Ông ta hung tợn đưa tay tát một phát thật mạnh vào má trắng nõn của Dạ Nguyệt và không ngừng mắng chửi.

Gương mặt xanh xao của Dạ Nguyệt ngay lúc này bị ông ta tát rất mạnh vào mặt khiến nơi đó sưng đỏ lên ngay cả khoé miệng cũng phải chảy ra máu.

Dạ Nguyệt không thể đưa tay lau đi giọt máu trên khóe miệng vì tay chân cô đều bị trói chặt vào thành ghế.

Chợt Dạ Nguyệt khẽ cười khẩy đưa ánh mắt đầy căm phẫn lẫn chán ghét dành cho La Tuấn. Ngay lúc này cô cần sức mạnh và nghị lực những khó khăn nghịch cảnh bây giờ cần cô vượt qua và trở nên mạnh mẽ hơn ai hết.

" Tôi vẫn cứ nói đấy! đừng viễn tưởng tôi sẽ sợ những lời nói thiểu năng của ông ư, Tôi Khinh! "

CHAT

Ánh mắt hung tợn của La Tuấn như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy, bởi sự tức giận đã quá giới hạn nên ông ta không thể điều khiển lý trí mà lần nữa đánh thẳng vào gương mặt đang sưng tấy của Dạ Nguyệt.

" Dám mắng chửi tôi ư! con đàn bà chết tiệt, đợi Vương Tử Sâm tìm đến nơi, tôi sẽ cho các người đoàn tụ cùng nhau vui vẻ mà đi gặp Diêm Vương "

Bất ngờ ánh mắt hung tợn của La Tuấn chiếu thẳng vào phần bụng đã nhô to lên của Dạ Nguyệt, ông ta khẽ nhếch mép cười đầy nham hiểm.

" Ồ, tôi suy nghĩ lại rồi, nếu để Vương Tử Sâm chứng kiến cảnh vợ và đứa con chưa kịp chào đời chết trước mặt cậu ta thì sẽ như thế nào đây, chắc là thú vị lắm đây "

" Đồ cầm thú, La Tuấn! ông không còn là con người nữa mà là súc sinh không bằng một nửa con chó dại ngoài đường "

Dạ Nguyệt bắt đầu cảm thấy sợ sệt, không phải cô sợ bộ mặt nham hiểm của ông ta mà là lo sợ ông ta sẽ làm gì đó với bé con của cô. Dạ Nguyệt vùng vẫy muốn đưa tay ôm bụng để bảo vệ con nhưng lại cảm thấy bất lực đến mức nào.

Ánh mắt căm phẫn dành cho La Tuấn càng tăng gấp trăm lần, Dạ Nguyệt lạnh nhạt ra uy với ông ta.

" Tôi cấm ông! nếu con tôi mà có mệnh hệ gì thì ông đừng mong tồn tại trên thế giới này, Dạ Nguyệt tôi nói sẽ có thể làm được "

" Haha...haha, mạnh mồm nhỉ! ừm, để coi tiện nhân như cô mạnh mồm đến đâu. Người đâu? "

Hai thuộc hạ cao to đang đứng canh gác bên ngoài thì nghe tiếng gọi của La Tuấn, hai người họ nhanh chóng bước vào trong cung kính cúi đầu đồng thanh nói.

" Ông chủ có gì căn dặn "

" Xử lý cô ta đến khi cô ta không còn mạnh mồm được nữa. Nhưng, tuyệt đối không được để cô ta và đứa con trong bụng chết, nếu không trò chơi với Vương Tử Sâm sẽ không còn hay nữa "

" Đã rõ thưa ông chủ "

Hai người đàn ông hung tợn lần nữa cung kính cúi đầu nói, sau đó nhanh chóng nhận lệnh hành động. Thời gian trôi qua tầm mười phút, bất ngờ cánh cửa đang đóng bị một cánh chân quyền lực đập bung ra.

Rầm!!!

Vương Tử Sâm uy nghiêm bước từng bước chân quyền lực đi vào, A Phong cùng Dương Nặc lạnh lùng đi phía sau hắn. Khi mắt hắn chạm vào phía đối diện thì đã không giữ được bình tĩnh, Dạ Nguyệt! vợ của hắn, ruột gan của Vương Tử Sâm dường như có ai đó đang moi móc nó ra vậy khi chứng kiến người phụ nữ của mình ngồi im bất động trên ghế hai tay đều bị trói.

Nhưng điều mà Vương Tử Sâm cảm thấy cả thế giới dường như sập đổ nhất là khi bắt gặp gương mặt xinh đẹp của vợ nay đã bầm tím trên khóe miệng lại có vết máu, đầu tóc rối bù xù. Hắn không kiềm chế được bình tĩnh toan định chạy đến chỗ cô nhưng không may bị Dương Nặc cản hắn lại.

Vương Tử Sâm nhìn Dương Nặc đầy lửa giận, hắn giở giọng lạnh lùng ra lệnh.

" Buông ra "

Nhưng Dương Nặc lại lắc đầu sau đó bình thản nói với hắn.

" Bình tĩnh lại đi Lão đại, tuy hai thuộc hạ canh gác ban nãy đều bị chúng ta giết chết nhưng ngài ngước lên nhìn xem "

Vừa nói Dương Nặc ngước mặt lên trên, Vương Tử Sâm khó hiểu nhìn theo hướng chỉ của Dương Nặc, bất ngờ thấy bên trên thành lan can đang treo lơ lửng một thùng nước gì đó hắn không rõ. Nhưng sau đó hắn lại nghe thấy tiếng vỗ tay lẫn tiếng cười quái dị của La Tuấn.

" Haha! Haha! Vương Tử Sâm ơi Vương Tử Sâm, mày đã đến trễ mười phút rồi đó hại vợ mày thành ra thê thảm đến mức này. Sao? hãy nêu cảm giác của mày lúc này đi "

Tay Vương Tử Sâm nắm chặt thành quyền cố kiềm nén cơn hận vào lòng, hắn cần phải thật bình tĩnh nếu tức giận là chừa đường lui cho ông ta mà thôi.

" La Tuấn, hiện tại tôi đã đứng trước mặt ông như nguyện vọng của ông rồi còn không mau thả vợ tôi "

" Thả? tôi chưa có ý định thả ả đàn bà của mày ra, tôi phải khiến cho mày nếm mùi cảm giác đau đớn khi mất vợ lẫn con của mày"

Ông ta rất chi là bình thản đưa hai tay chống vào thành lan can nhìn Vương Tử Sâm đầy khoái chí, còn hắn trong lòng sớm đã bộc phát muốn đấm vào mặt La Tuấn nhưng vì Dạ Nguyệt và bé con hắn phải nhịn.

Vương Tử Sâm một lần nữa nhìn Dạ Nguyệt rồi lại cố nén đau thương vào trong lòng, hắn ôn nhu khẽ nói:

" Nguyệt! đối với thế giới em chỉ là một người trong đó. Nhưng đối với anh, em là cả thế giới của anh "

Vậy nên anh sẽ không để cho La Tuấn hay người nào khác làm tổn thương đến em một lần nào nữa, anh đảm bảo lấy tấm thân này làm lá chắn để bảo toàn tính mạng của em và bé con của chúng ta.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!