Sau khi từ bệnh viện Thành Đô về, Lưu Uyên Linh đã chạy đến Thượng Uyển khóc lóc thảm thiết trong lòng Vương phu nhân rồi bắt đầu kể lã.
" Huhu...Bác gái, Tử Sâm...hức...anh ấy đã có bạn gái rồi, bây giờ con phải làm sao đây! vậy là con mất anh ấy rồi sao "
Vương phu nhân không ngừng ôm vừa dỗ dành Lưu Uyên Linh mà không hay biết khuôn mặt cô ta bây giờ đang nham hiểm đến mức nào.
" Nào Uyên Linh ngoan, bác sẽ giúp con cướp Tử Sâm từ tay ả đàn bà kia về cho con, con yên tâm! con không mất thằng bé được đâu "
Thẩm Dao trong lòng sớm đã tức giận bội phần đối với Dạ Nguyệt, bởi cô đã làm tổn thương đến cô con dâu tương lai mà bà đã nhắm trúng vả lại ngay từ đầu gặp mặt Dạ Nguyệt bà đã không mấy hảo cảm với cô. Ánh mắt của Vương phu nhân không khác gì Lưu Uyên Linh đều nham hiểm như nhau.
" Cảm ơn bác Thẩm, có bác là hậu phương cho con thật sự rất thích nha~ "
Vương phu nhân luôn cứ nghĩ Lưu Uyên Linh là một người phụ nữ hiền lành và thục nữ không biết toan tính với ai. Nhưng Lưu Uyên Linh trong lòng đã có mưu kế, có Vương phu nhân phù trợ cho cô ta làm sao cô ta có thể đắc ý cho được.
....
Trong phòng ngủ, đôi tình nhân không ngừng nghỉ quấn lấy nhau trên giường ngay cả quần áo cũng rơi lã chã khắp sàn nhà lạnh lẽo.
Ưm!!!
Tiếng rên rỉ ngọt ngào từ Dạ Nguyệt dường như đã lấn chiếm lý trí Vương Tử Sâm, hắn dùng lực đẩy mạnh vào bên trong cô không ngừng tạo ma sát lẫn kích thích.
Hắn thích thú mơn trớn bầu ngực cô mà trêu đùa, vì là tư thế nằm sấp nên Vương Tử Sâm rất dễ dàng ra vào bên Dạ Nguyệt, hắn gầm hự trong cổ họng mà không quên buông ra vài câu đê tiện.
" Hự..'cô bé' của vợ khít thật đấy! coi này, nó như muốn bóp chết 'của' anh này "
" Um..im mồm..Aa.. "
Vương Tử Sâm cong môi cười khẽ đối với lời mắng mỏ của cô hắn không thèm để vào tai, đột nhiên hắn lật ngược Dạ Nguyệt lại, ánh mắt hổ phách lập tức dán lên đôi gò bồng đảo hắn bắt đầu há mồm ngậm lấy, bởi hắn biết nơi này của cô rất hay nhạy cảm và rất quyến rũ đối với Vương Tử Sâm và đó cũng chính là lý do vì sao hắn thích ngậm bầu ngực của Dạ Nguyệt.
" Bầu ngực này chỉ mình anh sở hữu không thể để thằng oắt con chiếm đoạt "
Dạ Nguyệt nheo mắt khó hiểu???
" Ý anh là gì "
" Nếu chúng ta có con trai, em tuyệt đối không cho nó ngậm ngực em giống như anh"
Người đàn ông này vì tính độc chiếm quá cao nên đã lấn át tính cao ngạo trở thành tính con nít, hơ hơ!!
" Hầy, đúng là điên hết chỗ nói mà, nếu là con gái thì sao? anh cũng làm như vậy"
Hửm, hắn ngẫm nghĩ một lát rồi mới trả lời!!
" Nếu là con gái, anh sẽ miễn cưỡng "
Chữ bất lực nhân đôi hiện rõ ngay trên mặt Dạ Nguyệt, đợi thêm hai mươi phút Vương Tử Sâm mới buông tha cho Dạ Nguyệt sau đó bồng cô đi tắm rửa sạch sẽ. Xong xuôi mọi việc Dạ Nguyệt bắt đầu mắng mỏ hắn.
" Rõ ràng phụ nữ chỉ cần nằm xuống và hưởng thụ, tại sao lần nào mệt mỏi cũng là em? anh ăn hành tây trồng dưới đất để lớn lên à "
" Cái này làm sao mà anh biết được, sinh lý đàn ông vốn là ông trời định sẵn, thôi mau ngủ đi "
Dạ Nguyệt nằm ngoan ngoãn trong vòng tay ấm áp mà Vương Tử Sâm mang lại, tiếng chúc ngủ ngon trầm ấm trên đỉnh đầu của cô.
" Good night! My Univers "
" I'll dream of you "
Hai người vừa cười trong sự hạnh phúc, sau cùng là chìm vào giấc ngủ sâu. Ngày hôm sau như thường lệ Vương Tử Sâm đưa đón Dạ Nguyệt đến tận bệnh viện Thành Đô.
Vừa mới bước vào trong thì gặp ngay Lưu Uyên Linh không biết đen hay trắng nữa đây. Lưu Uyên Linh uyển chuyển bước nhẹ nhàng về phía Dạ Nguyệt, cô ta vốn là con người ngay thẳng nên rất thẳng thắn vào vấn đề.
" Nói đi, mối quan hệ giữa cô và anh Tử Sâm là gì "
Anh Tử Sâm cơ đấy!!! Hơ hơ
Trong lòng đã sớm khó chịu khi nghe Lưu Uyên Linh gọi tên người đàn ông của cô một cách thoải mái lại vừa ngọt ngào làm sao, Dạ Nguyệt không thua kém gì cô ta mà trả lời thẳng thắn.
" Cô nghĩ sao? một người đàn ông quyền lực giàu có như Tử Sâm và một người phụ nữ xinh đẹp như tôi còn có thể là quan hệ gì"
Cô là đang châm chọc cho Lưu Uyên Linh tức đến nôn máu đấy, người phụ nữ này định mưu đồ cướp chồng cô hay gì!!! Lưu Uyên Linh tức giận đến nỗi đỏ bừng bừng cả mặt, tay nắm chặt thành quyền nhưng vẫn cố trấn tĩnh bản thân.
" Cô! không biết Tử Sâm là người đàn ông mà tôi yêu từ nhiều năm trước hay không, cô chỉ vừa mới xuất hiện thì đã cong mông quyến rũ anh ấy "
Dạ Nguyệt vờ gãi mũi một cách ngây ngốc, tính ra cô ta là đang yêu đơn phương Vương Tử Sâm nhiều năm mà không được hắn đền đáp, cơ mà quyến rũ Vương Tử Sâm thì không hẳn là chiêu trò của cô.
" Này chị Lưu, chị nói Tử Sâm là người đàn ông mà chị yêu. Thế người phụ nữ anh ấy yêu có phải là chị không? "
Lưu Uyên Linh đồng thời á khẩu, miệng đông cứng không thể phản bác. Cô ta nhìn Dạ Nguyệt với cặp mắt căm phẫn lẫn chán ghét, đột nhiên ánh mắt Lưu Uyên Linh sáng lên cô ta tiến lại gần cô sau đó ghé vào tai cô nghiến răng nói.
" Hừ! Tử Sâm không yêu tôi vậy tôi sẽ tìm mọi cách làm cho anh ấy yêu tôi. Còn nữa, tôi đã có Vương phu nhân phù trợ làm sao cô thắng nổi tôi đây "
Cô nhếch môi cười khẩy, có Vương phu nhân hộ trợ là ngon à! chỉ cần Vương Tử Sâm không buông tay cô thì cô chắc chắn một điều rằng Dạ Nguyệt cô sẽ thắng trong mọi hoàn cảnh kể cả đấu tranh với Lưu Uyên Linh.
" Chị Lưu đừng vội đắc ý, chúng ta chưa có bắt đầu làm sao mà chị đã nắm chắc phần thắng thuộc về chị. A, là vì Vương phu nhân"
" Đúng vậy, vì bà ấy đã hứa với tôi. Dạ Nguyệt! tôi sẽ đấu quyết liệt với cô để giành lấy Vương Tử Sâm từ trong tay cô "
Đột nhiên Dạ Nguyệt bật cười khanh khách. Lưu Uyên Linh này không biết tốt xấu, Vương Tử Sâm đâu phải là một con người dễ dàng giành lấy là có thể được.
" Lưu Uyên Linh! chị định làm tu hú để chiếm tổ chim khách sao? "
Cô ta không nói gì chỉ hừ lạnh quay người rời đi, thấy không còn chuyện gì nữa Dạ Nguyệt trong cơn hậm hực cũng rời đi sau đó.
Khoảng bốn tiếng đồng hồ, Dạ Nguyệt dự định rủ Tần Tuyết Văn đi ăn trưa thì điện thoại reo lên. Nhìn người gọi là Vương Tử Sâm thì cô không khỏi giận hờn chuyện lúc sáng.
[ Chuyện gì ]
Vương Tử Sâm thoáng giật mình, giọng điệu này chắc chắn là đang giận dỗi nhưng tại sao Dạ Nguyệt lại tỏ thái độ lạnh nhạt với hắn cơ chứ, nhớ lúc sàng hắn có làm gì có lỗi với cô đâu.
[ Nguyệt, em tức giận chuyện gì ]
Hít thở thật sâu, Dạ Nguyệt không dè chừng mà lớn giọng.
[ Vương Tử Sâm, anh dám ở bên ngoài mà vụng trộm ]
[ Ơ! anh không có, anh....]
Tút...tút...!!!
Chưa kịp phản bác thì đã nhận ngay cái ngắt máy ngang từ Dạ Nguyệt, trên đầu Vương Tử Sâm nổi vạch đen xì nhưng sau cùng vợ vẫn là nhất, đối với hắn vợ sai thì phải khiến sai thành đúng.
Hắn nhanh chóng đứng dậy cầm lấy áo khoác vừa lạnh lùng ra lệch Thư ký Mạc.
" Mạc Hàn, chúng ta đến shop quần áo "
Thư ký Mạc khó hiểu, đang trong thời gian làm việc sao tự dưng Vương Tổng lại muốn đi shop, muốn mua đồ cho Phu nhân thì ít ra chờ tan việc chứ.
" Nhưng Chủ tịch, sao ngài lại đến đó "
" Đừng nhiều chuyện, vợ tôi đang giận, tôi phải cố gắng làm hài lòng cô ấy với cả nếu tôi làm sai phải mặt dày chạy tới xin lỗi vợ"
Mạc Hàn nuốt nước bọt một ngụm, có vẻ như Phu nhân giận sẽ rất đáng sợ đây nhưng mà sẽ vất vả cho Sếp.