(83)
30 phút trước...!
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Tô Hy, thư ký Kỳ Ninh vội vã từ bên ngoài chạy vào báo cáo:
- Lục tổng, bên ngoài là vị tiểu tên Hàn Nhi tới ạ, cô ấy cứ đòi sống đòi chết gặp anh, giờ phải làm như nào ạ?
Lục Thiên Quân nghe xong khẽ nhíu mày, sắc mặt cũng trùng xuống.
Nhưng cái tên Hàn Nhi dường như không khiến cho anh tốn một chút tâm tư nào, anh không chút do dự gì mà lạnh lùng đáp:
- Không gặp.
- Nhưng...!
Kỳ Ninh đương nhiên biết chắc chắn Lục Thiên Quân sẽ trả lời thế này, nhưng Hàn Nhi ở ngoài kia lại mang cái chết ra để đe doạ Kỳ Ninh, khiến cho cô không biết nên làm sao mới phải.
Nếu như ở tập đoàn Lục thị mà xảy ra án mạng thật, nhất định sẽ gây ảnh hưởng rất xấu tới danh tiếng của công ty, không chỉ thế mà còn liên lụy tới các hạng mục lớn nhỏ của tập đoàn.
Đây chính là điều cấm kỵ mà tất cả các tập đoàn lớn đều muốn tránh, Lục thị đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Kỳ Ninh còn chưa kịp nói gì thì đã có tiếng đẩy cửa xông vào.
Hàn Nhi với bộ dạng xộc xệch, trên tay còn cầm theo một con dao cứa vào tay, máu chảy ra thành từng giọt, khóc lóc gọi Lục Thiên Quân:
- Thiên Quân, em thực sự không muốn sống nữa.
Không có anh, cuộc sống của em cũng chẳng còn ý nghĩa gì cả.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Kỳ Ninh vô cùng kinh hãi.
Nếu để cho tất cả nhân viên nhìn thấy cảnh này thì không biết sẽ có bao nhiêu tin đồn thất thiệt lan ra nữa.
Lục Thiên Quân nhìn Hàn Nhi chằm chằm, sắc mặt vô cùng khó coi.
Anh kêu Kỳ Ninh lui xuống trước, sau đó mới bước tới trước mặt Hàn Nhi:
- Cô làm loạn đủ chưa vậy?
Đây là lần đầu tiên trong đời Lục Thiên Quân tức giận lớn tiếng với phụ nữ, nhưng hành động của Hàn Nhi ngày càng quá đáng, không ai có thể chịu nổi.
Anh cứ tưởng hôm đó nói như vậy, Hàn Nhi đã hiểu ra ý anh rồi chứ.
Thật không ngờ cô ta vẫn tiếp tục bám riết không tha, khiến cho anh chán ghét cực độ.
Lục Thiên Quân to tiếng với mình, nước mắt Hàn Nhi càng rơi xuống nhiều hơn, bộ dạng khóc lóc nức nở thật khiến cho người ta thương cảm.
Nhưng Lục Thiên Quân tuyệt đối sẽ không nằm trong số người thương cảm đó.
Hàn Nhi bám lấy cánh tay Lục Thiên Quân, dù thế nào cũng không buông:
- Thiên Quân anh biết không, bao nhiêu năm qua em vẫn luôn nhớ tới anh, chưa bao giờ là hết yêu anh cả.
Anh chính là mục tiêu phấn đấu của em, nhưng vì sao anh lại không đợi tới khi em quay về chứ?
Lục Thiên Quân lần này không gạt tay Hàn Nhi ra, chỉ nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh nhạt vô cùng.
Anh lặp lại câu trả lời cũ:
- Tôi có vợ rồi!
- Vậy thì sao chứ, anh vẫn có thể ly hôn mà.
Chẳng nhẽ, anh nhẫn tâm nhìn em bị Ngụy Hàn kia liên tục ép buộc sao? Hắn ta dùng mọi thủ đoạn để ép em, bức em tới phát điên rồi.
Em không muốn sống nữa.
Hàn Nhi gào khóc, phẫn uất tố cáo lại Ngụy Hàn, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu hắn.
Chỉ cần lấy được sự thương cảm của Lục Thiên Quân thì cô ta cũng không từ mọi thủ đoạn.
Với lại mấy ngày nay quả thực là Ngụy Hàn cứ liên tục làm phiền, khiến cho cô ta cảm thấy phiền phức vô cùng.
Chuyện với Ngụy Hàn, Hàn Nhi phải chủ động nói trước, tuyệt đối không thể để Lục Thiên Quân tự mình điều tra ra mọi chuyện, nếu không lúc đó câu chuyện lại thành một câu chuyện khác rồi.
Lục Thiên Quân vốn chẳng quan tâm mấy nhưng nghe thấy Hàn Nhi nhắc đến Ngụy Hàn, anh hơi khựng lại, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn Hàn Nhi:
- Ý cô là gì?
Ngụy Hàn chính là đối thủ cạnh tranh của Lục Thiên Quân, Hàn Nhi đã đúng khi tung ra lá vương bài này, thành công thu hút sự chú ý của Lục Thiên Quân.
Cô ra cười thầm trong lòng, ngoài mặt vẫn tỏ ra vô cùng đáng thương:
- Thiên Quân, hắn có ý đồ xấu với em, em phải làm sao đây? Anh lại không cần em, cuộc sống của em không còn ý nghĩa nào nữa.
Hức...!
Hàn Nhi tỏ ra vô cùng ủy khuất, vừa nói vừa dang tay ôm chặt lấy Lục Thiên Quân, từng chút một câu dẫn anh.
Nếu như khi xưa Hàn Nhi đã có cách khiến cho Lục Thiên Quân yêu mình sâu đậm thì bây giờ cô ta cũng không thiếu gì cách.
Thời gian còn dài, nhất định cô ta sẽ cướp được Lục Thiên Quân từ tay Tô Hy.
Vùi mặt vào lòng Lục Thiên Quân, Hàn Nhi khẽ cong môi lên cười vì đã đạt mục đích, Lục Thiên Quân không tuyệt tình đẩy cô ta ra như mấy lần trước.
Lục Thiên Quân vẫn im lặng không nói gì, cũng không rõ anh đang suy nghĩ gì.
Chỉ thấy anh tự động giơ tay lên, ôm lại Hàn Nhi.
Đúng lúc đó thì Tô Hy xông vào, bắt gặp cảnh này.
Hàn Nhi không ngờ ngày hôm nay cô ta lại thu hoạch được nhiều như vậy, Tô Hy bỏ đi, cô ta cảm thấy vô cùng hả hê.
Ai bảo mấy ngày trước Lục Thiên Quân vì bênh vực Tô Hy mà không cho cô ta chút mặt mũi nào chứ?
Tô Hy đã đi rồi, Lục Thiên Quân mới đẩy Hàn Nhi ra.
Thấy anh định đuổi theo Tô Hy, Hàn Nhi liền uy hiếp:
- Thiên Quân, anh định bỏ mặc em lần nữa sao? Vậy thì anh cứ đuổi theo Tô Hy đi, em cũng không muốn sống tiếp nữa.
Trên mặt Lục Thiên Quân cũng không tỏ ra quá nhiều biểu cảm, anh nhàn nhạt đáp:
- Mục đích của cô đạt được rồi đó, cô đi đi.
Mang cái chết ra để uy hiếp, Hàn Nhi thật sự rất cao tay.
Nếu Lục Thiên Quân bỏ mặc cô ta không quản, không biết chừng cô ta sẽ làm điều dại dột gì ở đây thật.
Lục Thiên Quân chính là không muốn dính tới mấy rắc rối vô nghĩa này.
Hàn Nhi vẫn tỏ ra đáng thương, ngây thơ vô tội nói:
- Thiên Quân, em chỉ vì yêu anh thôi, em nào biết Tô Hy sẽ tới chứ? Anh không cần quan tâm em cũng được, anh cứ đuổi theo cô ấy đi.
Em...!em không muốn sống nữa cũng là việc của em, chẳng liên quan gì tới anh cả.
Hàn Nhi lại cúi xuống nhặt lại con dao vừa nãy cô ta mới buông xuống, bộ dạng uất ức đáng thương như muốn ngay lập tức tự tử ở đây vậy.
Lục Thiên Quân lập tức cướp lại con dao từ trong tay Hàn Nhi, vô tình để cho lưỡi dao sắc bén cứa vào da thịt.
Bàn tay anh chảy máu, Hàn Nhi kinh hãi vô cùng:
- Thiên Quân, anh bị thương rồi...!
Lục Thiên Quân chẳng quan tâm cho lắm, anh vứt con dao vào sọt rác, đi về phía bàn làm việc và gọi một cuộc điện thoại:
- Cảnh Sơ, tới đây một chuyến đi.
Có người cần được xử lý vết thương.
Hàn Nhi thật sự không thể đoán được ra Lục Thiên Quân đang suy tính cái gì, sự im lặng của anh khiến cho cô ta bất an.
Từng là người hiểu anh nhất nên cô ta biết rõ anh một khi im lặng, có nghĩa là anh đã thực sự tức giận.
Nhưng, chẳng phải anh vẫn gọi điện cho người tới xử lý vết thương cho cô ta đấy sao?
- Đợi Cảnh Sơ xử lý vết thương xong rồi thì cô đi đi, tôi không rảnh để ở đây chơi với cô đâu.
Bỏ lại một câu nói không nóng cũng không lạnh đó, Lục Thiên Quân liền bước ra khỏi phòng làm việc.
Hàn Nhi nhìn theo bóng dáng của anh xa dần, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.
Cô ta cũng không biết rõ là mình đã đạt được mục đích hay là trong lòng anh đã có suy tính mới nữa..