(58)
Tô Hy chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện mất mặt thế này lại xảy ra với mình, hơn nữa còn để cho Ngụy Ni nhìn thấy.
Cô vội vã dùng chân lau lau đi vết trắng đục giữa hai chân, cố gắng che giấu đi sự hoảng loạn trong ánh mắt.
Tất cả là tại Lục Thiên Quân, tại anh hết.
Ngụy Ni thấy vậy, nụ cười trên môi càng thêm mờ ám.
Cô ấy liền áp sát vào Tô Hy, hỏi nhỏ:
- Kiệt tác của anh Lục trong truyền thuyết đó à?
Tô Hy đảo mắt quanh một vòng, trái tim đập thình thịch.
Cô đập Ngụy Ni một cái thật nhẹ, hắng giọng:
- Bậy bạ!
Ngụy Ni cười hì hì, tuy biết bản thân hóng hớt chuyện của người khác như vậy là rất vô duyên, nhưng cô ấy lại không thể ngăn bản thân ngừng tò mò được.
Nhất là sau khi biết thân phận của Tô Hy là vợ của Lục Thiên Quân, Ngụy Ni thật sự có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi Tô Hy, nhưng lại không biết nên hỏi từ đâu.
Đêm qua Tô Hy mới chỉ trả lời được vài ba câu hỏi đã phải vội vã chạy về nhà, Ngụy Ni vẫn còn chưa hết tò mò nữa.
Hôm nay lại thấy "dấu tích" vừa mới bị chảy ra từ giữa hai chân Tô Hy, Ngụy Ni càng thêm chắc chắn rằng đêm qua hai người đã xảy ra chuyện gì, hơn nữa còn rất mãnh liệt nha.
Thảo nào gấp gáp như vậy, thì ra là chuyện này.
- Tiểu Hy Hy à, mình phải nói ra một điều rằng, cậu có phúc thật đó.
Cậu và Lục Thiên Quân là đã là vợ chồng hợp pháp, nhưng mà cậu mới học năm nhất thôi, không sợ mang thai sao?
Tô Hy nghe Ngụy Ni hỏi câu này, cô chỉ trầm mặc trong giây lát.
Đúng là cô cũng đã nghĩ tới chuyện này rất nhiều, nhưng cô không còn cách nào khác.
Cô không trách ai trong chuyện này cả, người kí vào hợp đồng hôn nhân là cô, và hoàn toàn là tự nguyện.
Bây giờ nhìn huyết mạch cả đời của bố đang dần được khôi phục, cô thật sự không còn hối hận gì nữa.
Vì bố mẹ, vì Tô gia, cô làm vậy cũng đáng.
Điều khoản hợp đồng là như vậy, với lại Tô Hy cũng nhận ra sự háo hức mong chờ muốn được bế cháu của bố mẹ chồng, và cả bà nội.
Bà ấy nói, tâm nguyện cuối cùng của bà chính là được nhìn thấy Lục Thiên Quân kết hôn và sinh con, sống một cuộc sống hạnh phúc.
Một người bà lo lắng cho tương lai của cháu mình như vậy, cô quả thực không nỡ khiến cho bà thất vọng.
Chỉ là...!cô không biết sau khi ly hôn với Lục Thiên Quân, tương lai của cô sẽ như thế nào.
Cô không thể không lo lắng sợ hãi được, sẽ thế nào nếu như cuộc sống của cô không còn Lục Thiên Quân đây?
Tô Hy cũng chợt nhận ra rằng, bản thân mình dường như đã quen với sự tồn tại của anh rồi, dần dần cũng trở nên ỉ lại vào anh, từ những chuyện nhỏ nhặt nhất.
Tô Hy nhanh chóng thu lại những suy nghĩ vừa rồi vào trong lòng, mỉm cười với Ngụy Ni, cảm xúc được cô che giấu rất tốt, tới nỗi Ngụy Ni không hề mảy may nghi ngờ gì:
- Không sao đâu, mình tự có suy tính riêng mà.
Nhưng, chuyện này cậu đừng nói cho ai biết nhé, bao gồm cả chuyện của mình và Lục Thiên Quân.
Tô Hy muốn tránh càng nhiều rắc rối càng tốt, với lại cô muốn sau khi ly hôn, cô và Lục Thiên Quân kết thúc trong hoà bình và im lặng.
Cứ như vậy đi, đó chính là cách tốt nhất cho cả hai.
Cô cũng phải dứt khoát tình cảm của bản thân, tuyệt đối không được phép lưu luyến gì nữa.
Nhưng mà...!
Tô Hy lại lơ đãng nhớ đến cái tên Hàn Nhi.
Nguyên cả một buổi sáng, cô không có cơ hội hỏi chuyện Lục Thiên Quân, cũng không dám hỏi vì sợ khiến cho tâm trạng đang tốt của anh trở nên không vui.
Người phụ nữ đó rốt cuộc là ai? Chắc hẳn là một người mà Lục Thiên Quân yêu sâu đậm, tới nỗi anh dù sốt cao cũng phải gọi tên của cô ấy.
Hay là, anh đã coi cô là kẻ thay thế, coi cô là cô gái Hàn Nhi kia?
Tô Hy thật sự không dám nghĩ tiếp nữa.
Cô đang sợ hãi điều gì đó mà chính bản thân cô cũng không rõ, và cô cũng không muốn biết rõ điều đó.
Nguỵ Ni thấy Tô Hy bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, cô ấy liền gật đầu, hứa chắc nịch:
- Đương nhiên rồi, bí mật của cậu cũng chính là bí mật của mình, mình sẽ chôn cất trong lòng thật kĩ, tuyệt đối sẽ không để cho người thứ ba nào biết.
- Cảm ơn cậu!
Tô Hy cảm động ôm lấy cánh tay của Ngụy Ni, thật tốt khi có một cô bạn thân chịu thấu hiểu cho cô thế này, giúp cô một phần nào đó an ủi được cõi lòng không yên của mình.
Ngụy Ni cười, giơ tay nhéo má Tô Hy:
- Không ngờ Tiểu Hy Hy của mình cũng có ngày có bộ mặt này, đáng yêu quá.
Trong mắt Ngụy Ni, Tô Hy là một cô gái ít nói vô cùng, luôn tỏ ra thái độ lạnh nhạt hờ hững với những người xung quanh, đặc biệt là người lạ.
Ngụy Ni cũng có chút lo lắng cho Tô Hy, sợ cuộc sống hôn nhân của cô sẽ ảnh hưởng tới việc học tập ở trường.
Dẫu sao thì, thời điểm này không thích hợp để cô mang thai chút nào.
Không hiểu Lục Thiên Quân kia nghĩ gì nữa?
Ngụy Ni lại cảm thấy bất bình thay cho Tô Hy, tuy Tô Hy cứ nói không sao, nhưng suy cho cùng thì chuyện này vẫn là Tô Hy thiệt thòi nhất mà.
Ngụy Ni nghĩ mà tức thay, nếu như Lục Thiên Quân mà có ở đây, cô ấy nhất định sẽ giúp Tô Hy đòi lại công bằng.
...!
Tập đoàn Lục thị...!
Hiện giờ đang là cuộc họp về sản phẩm mới của tập đoàn Lục thị.
Lục thị kinh doanh nhiều lĩnh vực, làm mưa làm gió trên thương trường trong mấy năm qua, tất cả đều nhờ vào phần lớn công sức lớn lao của Lục Thiên Quân.
Lục Thiên Quân là một người rất cuồng công việc, đặc biệt là nghiêm khắc vô cùng.
Nhưng dạo gần đây, anh lạ lắm, có lúc bỏ dở cuộc họp, có khi hủy bỏ luôn tất cả lịch trình quan trọng chỉ để chạy về nhà.
Tất cả mọi người trong công ty đều nhận ra điều này nhưng lại không ai dám hé nửa lời.
Đúng là anh hùng không qua khỏi ải mĩ nhân, nhưng mà những cô gái càng đẹp thì lại càng nguy hiểm, Tô Hy cũng không ngoại lệ.
Có câu "Hồng nhan hoạ thủy", chẳng nhẽ một người lí trí như Lục Thiên Quân cứ muốn tiếp tục đắm chìm như thế sao?
Lục Thiên Quân hoàn toàn không tập trung nghe được gì cả, cứ để mặc cho các giám đốc bộ phận lần lượt lên báo cáo kết quả.
Trong trí óc anh lúc này chỉ còn mình hình ảnh của Tô Hy, ánh mắt cô buồn bã, thất vọng tràn trề nhưng lại cố gắng mỉm cười, làm như mình đang rất ổn.
Lục Thiên Quân hối hận rồi.
Tô Hy còn nhỏ, còn đang học đại học, cô không thể nào mang thai đứa con của anh được.
Anh sợ tất cả những chuyện đó sẽ làm ảnh hưởng tới tương lai của cô, và sau này khi hợp đồng kết thúc, cả hai cũng không được vui vẻ.
Lục Thiên Quân gõ gõ bút trong tay, đăm chiêu suy nghĩ.
Vị giám đốc bộ phận đang báo cáo, lập tức im bặt lại, bầu không khí cũng ngưng đọng theo đó, căng thẳng tột độ:
- Lục tổng, có gì không ổn ạ?
Tâm trí Lục Thiên Quân lúc này mới quay trở về buổi họp, khi nghe vị giám đốc hỏi thì anh không trả lời gì, rất bình tĩnh giở tài liệu ra xem một lượt.
Cuối cùng, anh phán ra một câu:
- Quá tệ, làm lại báo cáo khác đi.
Không cần biết dùng cách nào, nhưng cái tôi muốn thấy chính là kết quả hoàn hảo nhất.
Còn bây giờ không cần thiết nghe nữa, tan họp!
Vị giám đốc kia đổ mồ hôi lạnh, rụt rè lau mồ hôi trên trán đi.
Lục Thiên Quân nói xong, lập tức đứng dậy và bước ra khỏi phòng họp, lúc này bầu không khí căng thẳng mới được nới lỏng một chút.
Có mấy vị xì xào bàn tán về vị giám đốc khi nãy:
- Quả thực Lục tổng nói không có sai đâu, báo cáo dở tệ như vậy mà cũng được gọi là báo cáo.
Rồi một vị khác vỗ vỗ lên vai vị giám đốc đó, an ủi:
- Tệ thì tệ thật, nên cố gắng thêm nữa.
Nhưng tốt nhất ông đừng để Lục tổng thất vọng, anh ấy không ngại sa thải một ai đâu.
Vị giám đốc đó chỉ biết gật đầu, xấu hổ không dám nói thêm gì.
Nhưng quái lạ, rõ ràng Lục Thiên Quân hoàn toàn không chú ý lắng nghe mà, sao lại phán như vậy chứ, oan quá đi mất.
Chẳng nhẽ, anh thật sự chỉ mất một vài phút để đọc hết bản báo cáo đó sao?
Trời ơi, như vậy có phải là quá khủng bố rồi không? Lục Thiên Quân rốt cuộc có phải con người không vậy, "tu luyện" được tới cảnh giới cao như thế có lẽ không hề đơn giản..