“Ơ sao em đột nhiên ngửi thấy một cổ mùi chua nhỉ?” Tần Thiên Lan giả vờ ngửi ngửi quanh người Cố Thanh Trì, còn che miệng cười te tét.
“Người ta đột nhiên vát bụng đến mời cưới em còn có thể đuổi được người đi à? với lại không phải Cố tổng cũng nhận được thiệp mời hay sao?” Tần Thiên lan thấy người kia không vui, không lại tiếp tục trêu đùa, vô cùng nghiêm túc nói. Nhưng Cố Thanh Trì vẫn như cũ nhìn thì chuyên tâm lái xe, thật chất là đang ăn một bụng dấm chua.
“Tứ ca, có phải anh đối với chuyện em cùng Tiêu Chân kết hôn vô cùng để ý không?”
“Đúng vậy.”
Cố Thanh Trì không chút nào che dấu, thoải mái thừa nhận, khiến cho Tần Thiên Lan vô cùng ngoài ý muốn. Cô biết Cố Thanh Trì vẫn luôn để ý đến những chuyện kia, nhưng cô lại không nghĩ đến anh vậy mà lại thẳng thắn thừa nhận như vậy.
“Tứ ca, mặc dù em cùng tên họ Tiêu đó là vợ chồng trên danh nghĩa, lại ở chung một nhà hơn năm năm, nhưng em và hắn trước giờ nước sông không phạm nước giếng, em và Tiêu chân chưa từng…chưa từng sảy ra chuyện gì quá phận.”
Mặc dù mọi người điều trong lòng tự hiểu, nhưng vẫn là nói rõ ra mới tốt, cô không muốn vì một số người không đâu khiến cho tình cảm của cô cùng Cố Thanh trì xảy ra ngăn cách.
“Anh biết.” Cố Thanh Trì nói, trong câu nói hoàn toàn không nghe ra được vui buồn, nhưng Tần Thiên lan biết chắc anh tin tưởng cô.
“Tứ ca, vài hôm nữa chúng ta cùng đi xem kịch vui đi. Nói gì thì người ta cũng đích thân mời chúng ta không thể nào không nể mặt đúng không?” Tần thiên Lan đổi đề tài, tuy cũng có liên quan đến hai người nào đó nhưng cũng khiến cho bầu không khí nhẹ đi không ít.
“Được, nếu như em muốn có một người bạn trai đi cùng vậy thì anh cũng nên nghe lệnh chứ nhỉ?”
“Tứ ca. Anh thật tốt, đời này của em thật rất may mắn.”
Cố Thanh Trì đưa tay sang ghế phụ sờ đầu Tần Thiên Lan, trong lòng có bao nhiêu khó chịu cũng vơi đi không ít.
“Được rồi đừng náo, anh phải tập chung lái xe.”
Trong lòng Cố Thanh Trì mặc dù có thể xem như tạm thời ổn định nhưng trong lòng Tần Thiên lan lại không như vậy, cô quyết định phải dùng hạnh động để chứng minh. Tần Thiên Lan nghĩ là làm, sau khi đi dạo phố ẩm thực Tần Thiên Lan liền mượn cớ qua đêm nhà Cố Thanh Trì.
Nên tình tình lúc này Cố Thanh Trì vừa tắm xong trở ra đã nhìn thấy Tần Thiên Lan ôm chai rượu nữa tỉnh nửa say mơ mơ màn màn ngồi trên ghế.
“Tứ ca…Nhanh nhanh lại đây cùng cạn ly.” Tần Thiên Lan vừa nói vừa đưa ly rượu về phía Cố Thanh Trì.
“Em kết cục đã uống bao nhiêu rượu rồi.” Cố Thanh Trì lấy Ly rượu từ trong tay Tần Thiên Lan, một tay đỡ lấy vai cô tránh cho cô ngã xuống đất.
Tần Thiên Lan tựa đầu vào vai Cố Thanh Trì, hôm nay cô cố tình lựa chọn mẫu áo ngủ có phần hơi gợi cảm, phải nói là quá mức gợi cảm thì đúng hơn, cũng không biết con nha đầu ngây thơ đầy tội lỗi Lý An Kiều kia tìm được ở đâu, vừa nhìn đã thấy bỏng mắt người rồi.
Chỗ cần che điều che những chỗ còn lại không cần che liền cứ thế phơi bày ra trước mắt Cố Thanh Trì. Ví dụ như đôi chân dài trắng nõn nà không chút tỳ vết, ví dụ như đôi quả đào trắng hồng hồng mềm mềm bên trong lớp áo như ẩn như hiện. Ví dụ như vòng eo nhỏ đến mức một cánh tay hắn liền có thể ôm trọn lấy. Ví vụ như…
“Một… Hai…Bốn… Hình như em cũng không nhớ nữa, chỉ cảm thấy rất ngon nên không nhịn được mà uống có hơi nhiều.” Tần Thiên Lan tựa vào lòng Cố Thanh Trì đưa tay lên đếm đếm.
Cô không biết đang vô tình hay là cố ý, khiến cho tầm mắc Cố Thanh Trì lúc này vừa hay hơi cúi đầu một chút liền nhìn thấy nơi nào đó đang nhấp nhô mời gọi.
Cố Thanh Trì thở dài, ôm lấy Tần Thiên Lan đưa lên phòng để cô nghĩ ngơi, chỉ bất quá cả chặn đường Tần Thiên Lan thật sự là cố tình càng quấy, nếu không cọ cọ thì lại kéo áo hắn, phả hơi vào tai hắn.
Đừng nói là Cố Thanh Trì nhiều năm chưa được ăn mặn, cho dù có là đường tăng ở đây cũng sớm bị sự quấy nhiễu của cô làm cho tâm trí điên loạn rồi.
“Đừng lộn xộn, nằm yên anh đi nấu canh giải rượu cho em.” Cố Thanh Trì thả người xuống giường, nhưng cô vẫn luôn ôm chặt lấy cổ hắn không chịu buông.
“Tứ ca…Em khó chịu…” Tần Thiên Lan nũng nịu nói.
“Khó chịu ở đâu? Em đợi một lát anh đi gọi bác sĩ gia đình đến.” Cố Thanh Trì nghe thấy cô nói khó chịu liền lo lắng, hoàn toàn quên mất bản thân mình bị cô đùa dỡn.
Hắn không biết qua bao lâu, cũng không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy, hắn rõ ràng chỉ muốn đưa cô về phòng nghỉ ngơi, tại sao lúc này…
Hơi thở hắn cùng cô như hòa vào nhau, nhịp tim cũng đập mạnh liên hồi, hắn không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy. Nhưng lúc này muốn hối hận cũng đã muộn, súng đã lên nồng không thể không bắn ra, nhìn người nào đó dưới thân mặt đã đỏ lự vô cùng mê người. Cũng không biết có phải là do rượu hay không, lúc này Cố Thanh Trì nhìn cô mê người như vậy lời hứa với Tần Thiên Minh điều quên sạch sành sanh không còn thừa lại chút gì.
Người nằm bên dưới là Tần Thiên lan cũng không khá hơn là bao, hôm nay người chủ động câu dẫn Cố Thanh Trì là cô, người tự dâng mình đến miệng sói cũng là cô. Người muốn gạo nấu thành cơm cũng là cô, nhưng chỉ khi chân cô bị vật cứng rắn nào đó vô tình chạm vào, Tần Thiên Lan lúc này rất muốn lâm trận bỏ chạy.
“Thiên Lan nếu lúc này em muốn bỏ chạy vẫn còn kịp.” Cố Thanh trì cúi người xuống thì thầm vào tai cô, hơi nóng từ hơi thở của hắn phả vào tai khiến cho Tần Thiên Lan đỏ mặt.
Cô mặc dù có một chút ý niệm muốn bỏ chạy, nhưng khi Cố Thanh Trì nói ra những lời kia tựa như đang khiêu khích cô vậy.
“Ai bảo em hối hận, ai bảo em muốn bỏ chạy. Em hôm nay là muốn được ăn thịt…Ăn thịt đó, em nhất định phải ăn sạch anh.” Tần Thiên Lan không biết lấy đâu ra sức lực mạnh mẽ trở người để Cố Thanh Trì từ tư thế chủ đọpng trở thành tư thế bị động.
Cô ở bên trên Cố Thanh Trì chủ động hôn vào môi hắn, còn học người ta đưa lưỡi vào bên trong khoang miệng hắn thăm dò, chỉ bất quá một con thỏ nhỏ cho dù bề ngoài có giả trang thành hổ dữ thì cô vẫn mãi mãi là một chú thỏ nhỏ trong mắt Cố Thanh Trì. Vốn là cô muốn chủ động kết cục bị Cố Thanh Trì xâm chiếm ngược lại, đầu lưỡi hai người quấn lấy nhau âm ái triền miên. Mãi cho đến khi Tần Thiên Lan cảm thấy không khí trong người điều bị người kia hút cạn, lúc này Cố Thanh Trì mới lưu luyến buông cô ta.
Hắn không có ý định đổi vị trí hai người, lúc này cô vẫn ở bên trên hắn. Phần hắn muốn xem cô sẽ chủ động như thế nào.
“Còn tiếp tục nữa không?” Cố Thanh Trì cười, nhìn người nào đó trên thân mình đang cố hết sức thở.
“Anh…Anh ở yên đó, tối nay em nhất định sẽ đem anh ăn sạch.” Tần Thiên Lan bị thiếu dưỡng khí đến mức đỏ cả mặt, cộng thêm vừa nãy cô uống không ít rượu lúc này trong mắt Cố Thanh Trì cô vô cùng mê hoặc.
Tần Thiên Lan chỉ biết mạnh miệng chứ cô đối với những chuyện kia cái gì cũng không biết.
Luống ca luống cuống hết hôn lại đến sờ bừa bãi trên người Cố Thanh Trì, khiến cho ngọn lửa trong lòng hắn như bị thiêu đốt.
Cố Thanh Trì thật chịu hết nổi, nếu còn để cô tiếp tục làm loạn như thế này hắn sẽ không sống qua được năm mươi chứ nói gì đến việc sống lâu trăm tuổi. Đúng là tiểu yêu tinh hại người mà.
Tần Thiên Lan đang không biết nên làm gì tiếp theo, cơ thể đột nhiên bị người nâng lên. Đang ở thế chủ động lại bị Cố Thanh Trì ép xuống bên dưới.
Hắn lúc này từ bên trên nhìn xuống, nhìn đến mức khuôn mặt Tần Thiên Lan điều cảm thấy nóng bừng bừng. Cố Thanh Trì hết nhìn mặt lại nhìn đến chiếc váy ngủ mỏng manh của Tần Thiên Lan, đột nhiên hắn lại cảm thấy bộ đồ ngủ này vô cùng chướng mắt.
Không nói hai lời trực tiếp xé rách chiếc váy ra làm hai, vốn váy ngủ đã mang chất liệu mỏng nhẹ, không biết phải do nhà thiết kế cố ý hay không mà hắn chỉ nhẹ nhàng đã có thể xé nó ra làm đôi.