"Bao giờ anh mới chịu trả người, anh trai tôi dù gì cũng là công tử nhà thế gia, mặc dù hiện tại công ty còn chưa lấy về được như sản nghiệp nhà họ Tần không ít, muốn cưới người như vậy có phải quá qua loa rồi hay không?"
Tần Thiên Lan lần nữa ngồi an tĩnh vào bàn nhìn anh trai mình tỉ mỉ lăn trứng trên mặt ai kia mà ngứa hết cả mắt. Cô còn đau hơn nè, bộ đánh người thì tay không đau chắc.
Thẩm Tần Phong nghe em vợ nói vậy liền biết cô hoàn toàn đồng ý chuyện này, hơn nữa còn không chút nào tính toán chuyện cũ liền vô cùng vui vẻ.
"Đợi sức khỏe của Thiên Minh tốt hơn tôi sẽ mang người về trả cho em, đến lúc đó sẽ cho người mang kiệu tám người khiêng đến rước cậu ấy về nhà họ Thẩm. Nhất định sẽ không để cậu ấy chịu thiệt."
Tần Thiên Minh lúc này nghe người kia nói thế khuôn mặt vốn trắng không còn huyết sắc lúc này điều đỏ lự cả lên.
"Hừ cuối cùng trả người xong lại đoán người, anh tính cũng hay thật đấy."
Bốn người cùng nhau trò chuyện cho đến tận chiều tối, cùng nhau ăn một bữa cơm gia đình tựa như chuyện mới ngày hôm qua vậy. Tần Thiên Lan nhìn thấy Thẩm Tần Phong dịu dàng ân cần với anh trai mình như vậy liền vô cùng vui vẻ, lần này cô an tâm rồi, cho dù người anh trai thích là một tên đàn ông thì đã sao chứ.
Miễn Tần Thiên minh cảm thấy hạnh phúc liền được, cô tin ba mẹ ở bên kia cũng cảm thấy như vậy, sẽ vui vẻ chúc phúc cho anh trai cô.
"Anh bên ngoài gió lớn không cần tiễn bọn em đâu, nhanh vào trong đi."
Cố Thanh Trì cũng nói một câu: "Hai người mau vào trong đi bọn mình phải về rồi, ngày mai lại đến."
"Được, đi đường cẩn thận." Tần Thiên Minh nói.
Lúc này sắc trời đã chuyển sang màu đỏ, màu của hoàng hôn khi mặt trời chuẩn bị lên đồ hẹn hò với chị mặt trăng. Cố Thanh Trì cùng Tần Thiên Lan đi về trên đường đi những người nông dân đang quay về nhà sau một ngày làm việc nhìn hai người cũng vui vẻ chào hỏi.
"Thiên lan có muốn cùng đi ngắm hoàng hôn hay không?" Cố Thanh Trì đột nhiên nói.
"Cũng được." Cô nhìn sắc trời vẫn còn sớm, hơn nữa mặt trời vẫn còn chưa lặn mất liền đồng ý.
Cố Thanh Trì đưa cô đến một ngọn đồi trong thôn, bởi gì nơi này có không ít người đến đây du lịch rồi lên ngọn đồi này ngắm sao ban đêm, nên hay bên đường nơi nên ngọn đồi điều có một dãy đèn sáng dẫn lối.
Lúc cả hai lên đến nơi mặt trời đã chỉ còn hơn một nữa, cả khung cảnh điều chuyển qua màu đỏ dịu dàng của hoàng hôn vô cùng đẹp, đẹp đến mức ngây người.
"Đẹp thật." Tần Thiên lan nhìn bầu trời màu đỏ mà cảm thán.
Cố Thanh trì ngược lại đang nhìn cô, ánh mắt anh so với hoàng hôn còn dịu dàng hơn rất nhiều.
"Cảnh đẹp như vậy có chút muốn hôn em." Cố Thanh Trì đột nhiên nói như vậy khiến Tần Thiên Lan ngây người, còn nghĩ rằng bản thân mình nghe nhầm nhìn hắn có chút ngây ngẩn.
"Hả?"
Còn không đợi Tần Thiên Lan kịp xác định lời Cố Thanh Trì vừa nói là có ý gì, hay là do gió lớn quá nên cô nghe nhầm.
Tần Thiên Lan lúc này quay lại nhìn Cố Thanh Trì, mà Cố Thanh Trì cũng đang nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau chưa quá năm giây Tần Thiên Lan cảm giác tim mình đập có chút nhanh, cảnh vật chung quanh tựa hồ như đứng yên vậy.
Khuôn mặt chàng trai cách cô ngày một gần, gần đến mức cô có thể nhìn thấy được hàng mi cong vút của Cố Thanh Trì rất đẹp, hơn nữa làn da của Cố Thanh Trì cho dù không cần bất kỳ loại mỹ phẩm dưỡng da nào vẫn rất đẹp, đẹp đến mức nhìn gần như thế vẫn không thấy lỗ chân lông.
Ngay khi Tần Thiên Lan còn mải mê ngắm nhìn làn da không tùy vết kia, cánh môi cô từ túc nào đã trở nên ương ướt, cánh môi mềm mại của Cố Thanh Trì nhẹ nhàng đặt lên môi cô, có lẽ hắn cảm thấy như vậy còn chưa đủ, liền tham lam cắt nút, nụ hôn của Cố Thanh trì rất dịu dàng, mặc dù trong lòng hắn còn muốn nhiều hơn thế nữa, nhưng hắn không thể làm vậy.
Hắn sợ sẽ dọa cho cô chạy mất, chỉ có thể dịu dàng và đầy trân trong hôn lên môi cô, nếu như có thể hắn rất muốn được nhiều hơn nữa, nhưng mà hiện tại vẫn còn chưa phải lúc.
Không biết qua bao lâu, thời gian tựa hồ như dừng lại, cảnh vật chung quanh điều như đóng băng chỉ có nhịp tim của hai người điều đặng nhảy múa. Mãi cho đến khi cảm thấy cô gái nhỏ trong lòng sắp không thở nổi nữa rồi Cố Thanh trì mới buông người ra.
Nhìn Tần Thiên Lan tựa hồ như hồn vía điều lìa khỏi xác, hơn nữa khuôn mặt kia điều đã đỏ ngây cả ra, ngồi thẫn thờ như tượng sau khi Cố Thanh Trì rời khỏi môi cô.
Tần Thiên Lan lúc này quả thật cảm giác như đang mơ vậy, nhưng mà giấc mơ này cô hoàn toàn không muốn tỉnh lại, cô sợ ngay khi tỉnh dậy hiện thực trái ngược khiến cho cô đau lòng.
Mãi một lúc sau Tần Thiên Lan mới hồi thần, câu đầu tên cô nói lại là.