"Không phải giờ này em nên ở trong trường hay sao? Sao lại chạy ra đây? lại trốn học?"
Cố Thanh Trì cùng Cố Minh đang tìm chỗ ăn trưa lại vô tình nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, hắn liền cho tài xế dừng lại.
Tần Thiên lan vạn lần không ngờ đến cô chỉ là muốn đổi gió một chút ra ngoài ăn cơm mà thôi, sao lại gặp phải Cố Thanh Trì ở đây chứ cũng quá trùng hợp đi.
"Em mới không có trốn học đâu, em chẳng qua chỉ là ra ngoài ăn trưa thôi không được sao?" Tần Thiên Lan không phục chu môi lên với Cố Thanh Trì.
Cô quay sang chỉ tay về phía Cố Minh vẫn đang đứng cạnh Lý An Kiều, xem kịch vô cùng vui vẻ: "Hơn nữa Cố Minh mới gọi là trốn học."
Cố Minh không ngờ bản thân chỉ đứng bên cạnh xem kịch thôi cũng trúng đạn:
"Tôi hiện tại đã là thực tập sinh của công ty anh trai, buổi trưa định về trường một chiến nên tiện thể cùng anh ấy ăn trưa luôn."
Đừng có mà cái gì cũng lôi hắn vào có được hay không?
Chuyện của hai người liên quan gì đến hắn kia chứ? Thật phiền phức.
Cố Minh giải thích xong vì để đề phòng bất chắc, hắn nhanh tay kéo Lý An Kiều đi thẳng vào trong quán ăn tìm một chỗ ngồi bốn người lựa món.
"Cố thiếu gia, chúng ta bỏ mặc Tần tiểu thư vậy liệu có ổn không?" Lý An Kiều đột nhiên bị lôi đi, lúc này mới nhận ra ngơ ngác hỏi.
Cố Minh lựa xong vài món, liền đẩy thực đơn qua cho Lý An Kiều, hắn nhìn cô gái bên cạnh ngây thơ từ trong ra ngoài.
Bình thường nhìn cô từ xa, mỗi lần điều là cô tựa như thỏ nhỏ đi bên cạnh sói xám là Tần Thiên Lan, cộng thêm khả năng làm việc vô cùng tốt của Lý An Kiều khiến cho Cố Minh nghĩ cô chỉ là đang giả vờ ngây thơ mà thôi, không ngờ người quả thật không có ngây thơ như hắn tưởng, mà quá ngơ rồi đi.
"Nếu hai chúng ta tiếp tục ở chỗ đó mới gọi là không ổn đó, nhanh lựa đồ ăn đi đừng hỏi nhiều."
Lý An Kiều "Vâng" một cái vô cùng ngoan ngoãn, ánh mắt đôi khi còn không nhịn được liên tục nhìn về phía cửa.
Kết quả Cố Minh nhìn một bàn đồ ăn toàn món Tần Thiên Lan thích liền vô cùng cạn lời, cô gái này không chỉ ngơ còn bị tẩy não nữa.
Nhìn thấy Cố Minh không chút nào động đũa, Lý an Kiều liền cùng hắn nói nhỏ: "Cố thiếu gia, thật ngại quá tôi không biết cậu thích ăn gì, nếu có gì cậu thích ăn cứ nói, lần sao tôi sẽ lưu ý gọi cho cậu."
Lời này nếu như là một người nào khác nói ra, Cố Minh sẽ nghĩ rằng cô ta đang muốn thăm dò hắn, muốn tìm cách lấy lòng hắn hoặc là yêu thích hắn.
Nhưng mà lời này lại do Lý An Kiều nói ra, cô chính là được đào tạo bài bản, nên rất biết cách quan sát người khác, đây cũng là những gì cô được học.
"Gì cũng được, tôi không kén ăn như bà chị kia."
Lý An Kiều giật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhưng cả quá trình điều len lén quan sát hắn chỉ cần món nào hắn động đũa trên hai lần liền ghi chú lại trong đầu. Những món hắn đụng đũa một lần rồi không gấp nữa, Lý An Kiều liền tỉ mỉ ghi nhớ thật kỉ.
"Hai người xong rồi à?"
Cố Minh vừa nhìn thấy bóng dáng hai người kia tay trong tay đi vào, nhưng quan hệ lại không phải người yêu liền thấy có chút đau đầu.
Nếu Tần Thiên Lan muốn theo đuổi anh trai nhà hắn, xem ra còn chờ đến vạn năm sau.
Tần Thiên Lan nhìn một bàn đồ ăn toàn là món mình thích, liền biết tác phẩm này của ai, vui vẻ cho Lý An Kiều một ngón tay cái khích lệ.
"Kiều Kiều cảm ơn em. Em thật tốt."
Tần Thiên Lan cùng Lý An Kiều ăn chung rất nhiều lần, đôi khi cô cũng thử quan sát xem Lý An Kiều thích ăn gì, nhưng cô bé này thực chất quá dễ nuôi cái gì cũng có thể bỏ vào trong bụng được, căn bản không kị món nào cả.
...
"Được rồi em về trường ngủ trưa một lát đây, tạm biệt."
Tần Thiên Lan tạm biệt Cố Thanh Trì về ký túc xá, còn Lý An Kiều cùng Cố Minh lại cùng nhau đi đến phòng học.
Tiết học của Tần Thiên Lan vào lúc ba giờ chiều, hiện tại còn cách hai tiếng nữa, mặc dù cô có nhà riêng gần trường học, nhưng so với ký túc xa lại bất tiện hơn rất nhiều, nên lúc này Tần Thiên Lan quay về ký túc xá ngủ một lúc. Ngược lại Lý An Kiều có tiết nên không thể về cùng cô được.
Lúc Tần Thiên Lan mở cửa phòng ra, cũng chỉ có một mình cô ngoài ra không còn ai khác. Ký túc xá này dựa theo tiêu chuẩn tốt nhất mà xây, nên mỗi người điều có một giường riêng biệt không xây theo giường tầng như những ký túc xá thông thường.
Mỗi một giường ngủ điều là một vách ngăn riêng có màn che, giường lại rộng đến mức có thể đủ cho cả hai người lăn lộn một hồi còn được. Còn có cả chiếc bàn lớn với bốn chiếc ghế làm không gian sinh hoạt chung cho cả phòng.
Tần Thiên Lan dựa vào ký ức đi đến chỗ giường mình. Trước đó cô có từng ghé qua một lần, nhưng bình thường thời gian nghỉ trưa cô điều lựa chọn đi thư viện ngồi, đây cũng chỉ là lần thứ hai vô về phòng ký túc xá. Không ngờ bạn cùng phòng lại cho cô bất ngờ lớn đến vậy.