“Nhà họ Nguyễn không bao giờ đón tết Nguyên Tiêu cả” Lệ Hướng Bắc trầm giọng nói, nhướng mày nhìn cô.
Vẻ mặt của Trần Tử Huyên có chút ngạc nhiên.
"Chi Vũ cũng không thích người khác tổ chức sinh nhật cho mình. Tốt nhất đừng để cậu ấy nhìn thấy chiếc bánh sinh nhật này. Tôi khuyên cô nên nhanh chóng vứt nó đi."
Lệ Hướng Bắc nhớ lại sáu năm trước, mấy người anh em của mình cố ý tổ chức sinh nhật cho Nguyễn Chi Vũ, kết quả ... Ngày hôm đó đúng là một thảm họa.
"Tôi biết rồi."
Trần Tử Huyên nhỏ giọng đáp lại, cô không hỏi quá nhiều, bởi vì Nguyễn Chi Vũ cũng không muốn cho cô biết quá nhiều.
Cô cúi đầu, đưa tay cầm lấy chiếc bánh tiramisu thơm ngon này, đi tới phòng ngủ trên lầu hai, nghĩ muốn trở về phòng tự mình ăn nó vậy!
"Trần Tử Huyên, cô có biết tại sao Chi Vũ lại ghét phụ nữ đến vậy không?"
Lệ Hướng Bắc nhìn cô như người sống dở chết dỡ bước đi, đột nhiên hô lớn một tiếng: "Anh ấy không ghét bánh của cô, mà là ghét ..."
"Ghét ai?"
Trần Tử Huyên đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Lệ Hướng
Bắc.
Lê Hướng Bắc mặt lộ vẻ khó xử, câu kế tiếp không dám nói ra nữa.
"Mỗi năm vào ngày sinh nhật hôm nay, Chi Vũ sẽ không trở lại công ty. Anh ấy có thể đang ở câu lạc bộ hoặc quán bar, Trần Tử Huyên, cô có muốn đi tìm anh ấy không?" Cuối cùng anh ta chỉ là nửa đùa nửa thật trêu chọc cô.
2
“Được.” Cô không để ý ngay lập tức đáp ứng.
Lệ Hướng Bắc khi thấy Trần Tử Huyên thực sự đồng ý, anh ta chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi mà: "Trần Tử Huyên, cô rất quan tâm đến Chi Vũ phải không?” Anh ta dùng vẻ mặt bát quái tiến lại gần cô.
Bị anh ta hỏi vậy Trần Tử Huyên có chút xấu hổ, cô ngay lập tức phủ nhận: "Không phải! Tôi lên lầu thay áo khoác ." Bỏ lại một câu rồi nhanh chóng chạy lên lầu.
Khi Lê Hướng Bắc nhìn thấy cô đi xuống, Trần Tử Huyên đã mặc một chiếc áo khoác màu hồng nhạt kiểu Hàn Quốc và quần tất trắng. Cô buộc mái tóc dài túm lại sau đầu, trang điểm nhẹ nhàng thanh thoát, các đường nét trên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp. Thoạt nhìn thanh xuân tinh lệ, chỉ là trên cổ của cô lại choàng một chiếc khăn quàng cổ ...
"Trần Tử Huyên, cô có cần phải ăn mặc như một xác ướp di động thể kia không hả?"
Hai người cùng nhau bước ra ngoài cửa, Lê Hướng Bắc thấy cô ăn mặc kín cổng cao tường như vậy không thể không phàn nàn mấy câu.
"Tôi phải mặc kín kín một chút, nếu không để bị cảm lạnh chắc chắn sẽ bị mắng"
Trần Tử Huyên không quan tâm anh ta nữa, lập tức lấy điện thoại di động trong túi ra và bấm một dãy số quen thuộc.
Lệ Hướng Bắc nhìn cô bấm số buông lời trêu chọc: "Ơ, cô đi ra ngoài cũng phải hướng Chi Vũ xin phép mới được hả?"
“Đúng vậy, anh ấy nói phải gọi điện cho anh ấy trước khi đi ra ngoài.” Trần Tử Huyên nghiêm túc gật đầu.
Lê Hướng Bắc ngạc nhiên, Nguyễn Chi Vũ xưa nay đối với bất cứ gì chuyện gì cũng dùng thái độ thờ ơ không để ý ...
Trần Tử Huyên gọi một hồi mà vẫn không có người bắt máy.
Đột nhiên cô trở nên cảnh giác, ánh mắt đầy thâm ý đặc biệt liếc nhìn Lề Hướng Bắc: "Nếu như tôi bị anh ấy mắng, tôi sẽ nói là anh muốn dẫn tôi đi ra ngoài đấy nhé."
"Trần Tử Huyên, cô có thể nói thật một chút không hả!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!