Hai người sóng vai nhau đi đến quảng trường gần đó, Trần Tử Huyên chọn một chiếc ghế đá dưới bóng cây ngồi, còn Nguyễn Chi Vũ tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô.
Đã qua năm mới được nửa tháng, hôm nay là 14, ngày mai sẽ là 15, là tết nguyên tiêu, cho nên khắp nơi đều được treo đèn lồng đỏ, không khí vui mừng náo nhiệt.
Trần Tử Huyên nhìn thấy ở phía đối diện có người đang bán những chiếc đèn lồng dễ thương, cô có chút kích động, lắc cánh tay anh.
“Nguyễn Chi Vũ, ngày mai là tết nguyên tiêu, có phải nhà họ Nguyễn cũng sẽ treo đèn lồng không?" Gương mặt cô mang theo ý cười hỏi: “Tối mai chúng ta sẽ được ăn bánh trôi à?”
Khoảnh khắc Nguyễn Chi Vũ nghe được từ nguyên tiêu, trong nháy mắt sắc mặt anh trở nên u ám khó coi.
Giống như từ nguyên tiêu là cấm kỵ không thể nói.
Trần Tử Huyên cũng chú ý đến tâm trạng của anh, hỏi: “Anh sao thế?"
Cô không hiểu, vẻ mặt này của anh giống như có gì đó rất phức tạp, lại giống như... rất hận.
Nguyễn Chi Vũ không trả lời cô, Trần Tử Huyên đột nhiên có chút bận tâm, nhưng lúc cô đang muốn hỏi anh, trên Wechat lại có tin nhắn mới.
“Đây là ai?”
Nguyễn Chi Vũ tùy ý nhìn thoáng qua màn hình di động của cô, ánh mắt lại đột nhiên trở nên sắc bén, giọng nói lộ ra không vui.
Trần Tử Huyên trực tiếp bỏ qua tin nhắn, đang muốn nói cho anh biết nhưng có vẻ Nguyễn Chi Vũ nghĩ đến một số ký ức không vui, cho rằng cô đang chột dạ, ánh mắt anh càng thêm nóng rực.
“Cái gì mà anh trai Lê, anh trai tình ái, Trần Tử Huyên, cô đừng quên, hiện tại cô là phụ nữ có chồng!”
Giọng điệu lạnh lùng kia, mang theo cảnh cáo.
“Cái nick chết bầm này là của Lê Hướng Bắc." Trần Tử Huyên ngẩng đầu, có chút tức giận phản bác lại anh.
Nguyễn Chi Vũ nghe được cái tên này, gương mặt lạnh lùng hơi ngơ ngác một lúc.
Anh quay đầu nhìn sang một bên khác, giọng nói hơi kỳ lạ: "À.
Anh khẽ à một tiếng, thì ra vừa rồi anh đã hiểu lầm cố.
Trần Tử Huyên rộng lượng không so đo với anh, chẳng qua vừa rồi, hình như Nguyễn Chi Vũ bị thứ gì đó kích thích.
“Nguyễn Chi Vũ, vừa rồi tôi mới nói đến nguyên tiêu.”
Cô lại một lần nữa lên tiếng.
“Trần Tử Huyên, nick Wechat của cô là gì?"
Hình như Nguyễn Chi Vũ không muốn trả lời cô, anh nhanh chóng chuyển đề tài hoi
Nhắc đến tên nick Wechat, Trần Tử Huyên lại cảm thấy rất có hứng thú.
“Đầu của Lệ Hướng Bắc bị lừa đả đó, anh ta thế mà lại nói tên nick của tôi không có nội hàm. đấy... Cô bất mãn cáo trạng, đưa điện thoại di động của mình đến trước mặt anh.
Nguyễn Chi Vũ nhìn thấy tên nick Wechat là “Bảo bối vô địch”, ánh mắt anh hơi dừng lại, ngay sau đó trên mặt anh hiện lên ý cười khó phát hiện được.
Trần Tử Huyên rõ ràng đã thấy anh đang nở nụ cười, cô bắt đầu nghi ngờ, tên nick Wechat của cô thật sự không có nội hàm ư?
“Này, Nguyễn Chi Vũ, anh nói xem tên nick của tôi thế nào?” Cô đến gần anh, yếu ớt hỏi một
câu.
Nguyễn Chi Vũ nhướng mày, nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô, anh đưa tay ra xoa đầu cô: “Rất hay.”
Anh cứ như thế, từ tốn nói ra hai chữ.
Không biết vì sao đối diện với ánh mắt cười như không cười của anh, gương mặt của Trần Tử Huyên bất chợt hơi ửng đỏ.
Lúc anh cười rộ lên, dáng vẻ kia thật sự quá mê hoặc!
Nhìn thấy dáng vẻ này của anh, không biết vì sao, mặt của cô càng lúc càng nóng...
“Mặt cô đỏ lên kìa?”
Nguyễn Chi Vũ đột nhiên nhíu mày, đưa tay đặt lên trán cô, vẻ mặt có phần nghiêm túc: “Có phải bị cảm lạnh rồi không?”
Trần Tử Huyên cuống lên.
“Không phải!" Tâm trạng của cô rối bời, cao giọng nói, tùy ý chỉ vào một cửa hàng tạp hóa gần đó: “Nguyễn Chi Vũ, anh đi mua giúp tôi một chai nước khoáng nhé, tôi khát nước rồi.”
Nguyễn Chi Vũ nhìn cô một lúc lâu, lúc này mới đứng lên, đi về phía cửa hàng tạp hóa.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!