"Ai, anh làm gì thế? Đừng dùng máy sấy chĩa thẳng mặt tôi, nóng quá đi mất!"
Trần Tử Huyên như là bị người ta mưu sát, nhanh chóng gân cổ kêu to, hai tay vung loạn như muốn phản khác. Sắc mặt Nguyễn Chi Vũ xám xịt, cố gắng chịu đựng không nổi cáu mà lên tiếng: “Cô im miệng cho tôi!"
Thế nhưng Nguyễn Chi Vũ quả thực không có thiên phú phục vụ sấy tóc cho con gái, gió nóng trong máy sấy phả vào da đầu Trần
Tử Huyên khiến cô quả thực có chút không chịu nổi...
"Tôi không muốn, tôi không muốn đầu."
Bên ngoài cửa, sắc mặt mấy người giúp việc vô cùng khẩn trương, muốn đi vào nhưng lại lại không dám, âm thanh phát ra nghe có chút mập mờ.
Đột nhiên bên trong phòng truyền đến một tiếng bịch!
Hai người làm nữ đưa mắt nhìn nhau, chỉ sợ có chuyện lớn liền lập tức đẩy cửa ra: “Cậu chủ chi Vũ, có chuyện gì vậy ạ?
Chuyện...”
Lời còn chưa nói hết, hai người giúp việc đang đà xông vào bỗng sững người tại chỗ.
FIL
Ôi, đây là cái gì tình huống gì vậy?
Máy sấy bị rơi xuống mặt đất, mà trên giường lớn, Trần Tử Huyên đè cả người lên ngực của Nguyễn Chi Vũ, hai thân thể đang tựa sát vào nhau...
Gương mặt hai cô giúp việc có chút ửng hồng, không ngờ được cô chủ nhà bọn họ lại có thể hung mãnh như vậy...
Bọn họ lúng túng vội vàng xoay người đóng cửa lại, không dám làm phiền cô chủ cậu chủ làm chuyện riêng tư.
Mà lúc này bên trong phòng ngủ, Nguyễn Chi Vũ bị cô đè dưới thân như bị cái gì đó kích thích, kinh hãi giật mình, cũng không kịp phản ứng.
Anh mở to mắt nhìn người phụ nữ phía trên, đôi môi mềm mại của cô đúng lúc chạm vào yết hầu nam tính mẫn cảm của anh, trêu chọc khiến tất cả những dây thần kinh trên dưới làm cho anh cảm thấy rất khô nóng...
"Trần Tử Huyên, cô rất muốn..." Anh mở miệng, giọng nói lúc này đã trở nên mê ly khàn khàn.
"Muốn cái gì, tôi không muốn đầu!"
Đầu óc Trần Tử Huyên cũng không quả tỉnh táo, nghe được giọng nói trầm trầm của anh, cô vội vàng lật người để nằm sang bên cạnh.
Nói thật, thân thể của Nguyễn Chi Vũ rất cứng rắn, cô nằm lên cũng có chút không quen. Hiện tại cô nằm thẳng người trên giường lớn mềm mại, hưởng thụ hít sâu một tiếng rồi nhắm mắt, quả thực không muốn động đậy.
"Tôi muốn đi ngủ." Cô nhắm mắt lại, lầm bầm.
Ý tứ là anh chớ có quấy rầy cô.
Nguyễn Chi Vũ nhếch môi, oán hận nhìn chằm chằm cô, anh đưa cô về nhà một tháng cũng đồng nghĩa với việc trong một tháng này tính nhẫn nại của anh đã tăng lên rất nhiều.
Tuy Nguyễn Chi Vũ vẫn hầm hầm tức giận, sắc mặt lúc này còn khó coi hơn cả Diêm Vương nhưng vẫn kéo chăn trên giường đắp kín người cô, tránh cho cô ngã bệnh anh lại phải phiền lòng chăm sóc.
"Trần Tử Huyên, cô rất phiền phức."
Nguyễn Chi Vũ bị cô trêu đùa cũng có chút mệt mỏi, anh nằm thẳng người bên cạnh cô, ánh mắt phức tạp chăm chú nhìn gương mặt ấy, ngón tay khẽ vuốt qua đôi lông mi thanh tú, chóp mũi, viền môi...
Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng mơn trớn da thịt cô, đáy mắt ẩn chứa một phần trầm tư.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!