Ngay cả Trần Võ Quyền và Trương Tiểu Vi cũng giật mình, Trương Thiên Thiên thế mà đột nhiên dẫn con đến nhà họ Nguyễn, ánh mắt lại nhìn về phía Trần Tử Huyên đang đứng ở cửa, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều im lặng.
“Bà nội” Cô bé lại chạy đến bên cạnh Nguyễn Ngọc Hoàn, nũng nịu bên chân bà ta.
Nguyễn Ngọc Hoàn đã đưa đứa nhỏ này đi làm xét nghiệm ADN, xác định đúng là con của Triệu Dịch Kiệt cho nên bà ta tương đối cưng chiều đứa bé này, bà ta xoa đầu cô bé: “Cha à, đây là cháu nội của nhà họ Triệu chúng con.”
Bà ta lên tiếng thừa nhận thân phận của đứa nhỏ.
Sắc mặt Trần Tử Huyên không biểu cảm nhìn cảnh tượng gia đình vui vẻ trong đại sảnh, cảm giác kia giống như nhà họ Nguyễn và nhà họ Trần có quan hệ thống gia, người được chúc phúc là Trần Dịch Kiệt và Trương Thiên Thiến.
Cô giương môi nở một nụ cười đắng chát, kẻ thứ ba, tất cả mọi người đều cảm thấy cô là kẻ
thứ ba.
Cho dù là Triệu Dịch Kiệt hay là Nguyễn Chi Vũ, dường như mãi mãi cô chỉ có thể làm kẻ thứ ba, bị những người phụ nữ kia ép ra ngoài, không tranh giành được...
Trần Tử Huyên xoay người không để ý đến những người trong đại sảnh nữa...
Chỉ là ngay lúc có bước đi, sau lưng truyền đến giọng nói bình tĩnh, lạnh lùng của ông cụ Nguyễn: “Nếu như đứa nhỏ đã lớn như vậy, cũng nên tranh thủ thời gian kết hôn đi.”
Ông cụ Nguyễn thế mà tự mình lên tiếng thúc giục Triệu Dịch Kiệt và Trương Thiên Thiên kết hôn, việc này chỉ khiến Trần Tử Huyên cảm thấy buồn cười.
Trương Thiên Thiến bày ra vẻ mặt ngạc nhiên và vô cùng kích động, cầm lấy cánh tay của Triệu Dịch Kiệt, hỏi: “Dịch Kiệt à, khi nào thì chúng ta đi đăng ký kết hôn?”
Sắc mặt Triệu Dịch Kiệt âm trầm, có vẻ như không muốn nói chuyện.
Trương Tiểu Vi nghiêng người sang, nhỏ giọng nhắc nhở bên tai Triệu Dịch Kiệt: “Cậu đừng quên năm đó, cậu liên quan đến vụ án cưỡng hiếp, suýt chút nữa phải ngồi tù, là em gái tôi giúp cậu.”
Triệu Dịch Kiệt vừa nghe thấy cô ta nhắc đến vụ án ba năm trước, cả người trở nên ngưng trọng.
Đúng lúc này, con gái nhỏ đến gần bên cạnh chân anh ta, không ngừng gọi cha.
Triệu Dịch Kiệt ngẩng đầu, vô thức nhìn về phía cửa, lại nhìn thấy Trần Tử Huyên đã rời đi.
“Tôi biết rồi.”
Trong mắt anh ta ẩn chứa nét không cam lòng, nhưng khi đối mặt với ánh mắt uy nghiêm của ông cụ Nguyễn, anh ta đành phải phải bất đắc dĩ gật đầu.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!