Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tổng tài cao lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

Nguyễn Chi Vũ vô thức xoa đầu cô, Trần Tử Huyên ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông ngồi cạnh mình, sắc mặt anh lộ ra vẻ nghiêm trọng, anh ngẫm nghĩ rồi nhìn cô một cái. 

Anh trần giọng nói: "May mà cô chịu khổ được." Quả thực Trần Tử Huyên cũng không phải loại con gái yếu ớt. 

Chịu khổ gì cơ? Trần Tử Huyên lộ ra vẻ phiền muộn. 

"Tôi muốn uống rượu, tôi muốn uống thật say, tôi không muốn mang thai nữa, tôi không muốn sinh con..." Cô ta khóc lớn, cuối cùng được mấy người đỡ ra ngoài. 

Nguyễn Chi Vũ nhìn bộ dáng thống khổ của người phụ nữ kia, lại liếc mắt nhìn sang cô gái đang vui vẻ ngồi cạnh mình, tay phải đặt lên eo của cô, lòng bàn tay áp sát vào cái bụng bằng phẳng của cô: "Trần Tử Huyên, chúng ta sinh một đứa này là đủ rồi." 

Anh gần như ôm cô vào trong lòng, Trần Tử Huyên dựa vào lồng ngực của anh, giọng nói của anh trầm ấm, dịu dàng như đang trấn an cô. Trong chốc lát Trần Tử Huyên cảm thấy không quen, đôi má cô lập tức đỏ ửng. 

"Chuyện đó, anh còn muốn sinh mấy đứa chứ, đương nhiên chỉ sinh một đứa thôi." 

Cái thai này cũng chỉ là ngoài ý muốn, cho dù có đứa bé tiếp theo, có lẽ cũng là đứa trẻ của anh và Lưu Oánh Oánh. 

Sau đó giáo viên cũng nói với họ một số phản ứng ốm nghén và một số triệu chứng khi mang thai như là bị chuột rút, bệnh phù nề.... 

Khi giáo viên cho bọn họ nhìn một số hình ảnh lúc sinh con, Trần Tử Huyên mở to mắt nhìn đứa bé mình đầy máu chui ra từ cái bụng to đùng kia, thực sự rất đáng sợ. 

Để sinh con, cô phải hy sinh cái bụng mình đấy! 

Nhưng phản ứng của người đàn ông ở bên cạnh cô còn dữ dội hơn, Nguyễn Chi Vũ trừng mắt nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp cảnh sinh con, quay đầu nhìn sang Trần Tử Huyên một lúc lâu... 

Thậm chí Trần Tử Huyên còn tự hỏi liệu anh có bị chấn kinh quá độ không. 

Nghe nói đàn ông bước vào phòng sinh đều hoa mắt chóng mặt, không biết Nguyễn Chi Vũ có bị ngất luôn không. 

"Thật ra ngoại trừ giai đoạn đầu và cuối của thai kỳ, chuyện chăn gối trong giai đoạn giữa cũng rất có lợi cho thể xác và tinh thần..." Kết thúc bài giảng, giáo viên cười nói trêu chọc xong các bậc cha mẹ tới nghe giảng. 

Buổi học hôm nay của bọn họ kết thúc rồi, Trần Tử Huyên lén lén lút lút kéo Nguyễn Chi Vũ vào góc khuất nói: "Nguyễn Chi Vũ, tôi bảo anh cái này..." 

Nguyễn Chi Vũ thấy gò má cô ửng hồng, không biết có phải vì mang thai không, anh cảm thấy da cô càng ngày càng nhạy cảm, nhìn đôi môi đỏ tươi của cô, máu nóng dồn lên khiến cơ thể anh khô nóng. 

Cô mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn: "Qua ba tháng đầu, tập thể dục rất có ích cho thể xác lẫn tinh thần, Trần Tử Huyên, chúng ta cũng thử xem..." 

"Thử cái gì cơ?" 

Trần Tử Huyên nghe anh nói vậy, nhất thời thẹn quả hoá giận, cô phát hiện đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới. 

"Tôi muốn nói là, vừa nãy mấy người phụ nữ kia đều nhìn anh như sói đói." 

Nguyễn Chi Vũ nghe cô nói như vậy, miễn cưỡng “à” một tiếng, không quá để ý, dù sao anh cũng quen rồi. 

Trần Tử Huyên có chút kích động, chủ động dựa sát vào người anh, mỉm cười xảo quyệt như một con hồ ly gian xảo: "Nguyễn Chi Vũ, vừa nãy ở trong toilet, mấy cô đó vây quanh tôi nói là chồng cô đẹp trai quá đi mất, còn có người hỏi tôi là tôi và anh có phải minh tinh không..." 

Vẻ mặt cô vô cùng kiêu ngạo, đắc ý cười: "Nguyễn Chi Vũ, sau này con của chúng ta lớn lên nhất định sẽ rất đẹp. Chắc chắn là di truyền từ tối rồi, có người mẹ xinh đẹp như vậy, muốn xấu cũng khó.." 

Nguyễn Chi Vũ nhìn cô, cười khẽ một tiếng, đưa tay lên bóp mũi cô: "Đắc ý lắm sao?" 

"Hai người trông thật đẹp đôi, đứa bé thừa hưởng nhan sắc của ai cũng sẽ xinh đẹp hết." Lúc này phía bên phải truyền đến một giọng nói xa lạ, là của giáo viên giảng dạy ban nãy. 

Trần Tử Huyên quay đầu nhìn lại, bên phải chỗ họ đứng có một cửa kính, mấy lời bọn họ vừa mới nói đã bị đám người đứng bên ngoài nghe thấy hết rồi. 

Mất mặt quá! 

Khuôn mặt cô đỏ bừng, lập tức vùi đầu vào lồng ngực của Nguyễn Chi Vũ: "Sao anh không nói với tôi có người đứng ngoài cửa kính vậy..." Cô hờn dỗi than trách. 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!