Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tổng tài cao lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

"Cô Trần, thân thể tôi không được khỏe, Chi Vũ vẫn luôn ở bên cạnh tôi, hai người chúng tôi cũng không có làm chuyện gì khác! Cô, cô đừng tức giận!" 

Nhưng mà vẻ mặt của Lưu Oánh Oánh trên giường bệnh lại vô cùng kiếp sợ giống như bị sự xuất hiện đột ngột của Trần Tử Huyên dọa cho sợ hãi, cô ấy vội vàng mở miệng, âm thanh yếu ớt vội vàng giải thích. 

“Trần Tử Huyên, lập tức trở về!” Âm thanh của Nguyễn Chi Vũ càng lạnh thêm ba phần. 

Nguyễn Chí Vũ chuyển mắt nhìn về phía khuôn mặt tiều tụy còn bị kinh hãi của Lưu Oánh 

Oánh trên giường giống như là Trần Tử Huyên tới đây muốn bắt nạt người đẹp thanh tú mảnh mai ấy. 

Trần Tử Huyên bị anh hét lên như vậy trong lòng có chút oan ức, cũng rất tức giận. 

“Là ông nội kêu tôi tới đây! Nguyễn Chi Vũ, mùng một tết anh không trở về nhà, thì thích cút đi đâu thì cứ cút tới đó đi, tôi cũng mặc kệ anh!" 

Nguyễn Chi Vũ đen mặt lại còn Trần Tử Huyên nhanh chóng xoay người lập tức rời khỏi đó, một cái liếc mắt cũng không muốn nhìn anh. 

Anh dường như là theo bản năng đuổi theo cô, nhưng tay phải lại bị cô gái trên giường bệnh nắm lấy. 

“Chi Vũ, anh đừng làm khó cô ấy nữa” Lưu Oánh Oánh yếu ớt khuyên nhủ một câu. 

“Hôm trước Tuấn Khải có nói chuyện với em, vì cô ấy mang thai nên anh mới nghe lời ông nội đi đăng ký kết hôn cùng cô ấy, tốt xấu gì cô ấy cũng đang mang thai con của anh, đừng hung dữ với người ta như vậy." 

Khu vực VIP thật sự rất yên tĩnh, một chút tiếng động cũng không có, vì vậy dù Trần Tử Huyên đã đi ra tới của cô cũng có thể nghe rõ ràng hết những lời Lưu Oánh Oánh đã nói kia. 

(đừng làm cô ấy khó xử. 

(Vì cô ấy mang thai nên anh mới nghe lời ông nội đi đăng ký kết hôn cùng cô ấy...) 

Cô gái ở bên trong dùng âm thanh dịu dàng nhỏ nhẹ nói chuyện với Nguyễn Chi Vũ, cô ấy đang cầu xin giúp cô nhưng những lời nói đó nghe vào tai lại làm lòng Trần Tử Huyên ngập tràn chua xót. 

Trần Tử Huyên không do dự tiếp mà nhanh chóng sải chân bước nhanh về phía thang máy bên kia, bước đi có chút vội vã giống như là sợ phải tiếp tục ở lại chỗ này. 

Đột nhiên cô cảm thấy mình như là người thứ ba chen ngang vào giữa hai người họ. 

Trần Tử Huyên hé môi nở nụ cười nhạt, nụ cười có chút miễn cưỡng, lại thực hèn mọn. 

Cô biết chính mình không có quyền can thiệp vào việc riêng của Nguyễn Chi Vũ, chỉ là..... 

Tại sao lúc này chỉ vừa mới mở miệng nói chuyện thì anh liền lạnh lùng như thế, giống như thể nếu cô làm Lưu Oánh Oánh bị thương thì anh sẽ không bỏ qua cô. 

Tâm tình của Trần Tử Huyên không được tốt, về tới nhà họ Nguyễn. 

“Người đâu? Nguyễn Chi Vũ không đi về cùng cháu sao!” Ông cụ Nguyễn ngồi ngay ngắn ở đại sảnh nhà họ Nguyễn, thấy cô vừa trở về liền trầm giọng hỏi. 

“Cháu không biết.” 

"Nó còn ở bên nữ diễn viên họ Lưu kia sao? Sắc mặt ông cụ Nguyễn đen lại mắng một tiếng. 

Ngay sau đó vẻ mặt vô cùng ghét bỏ mà nhìn về phía Trần Tử Huyên: "Cháu sao lại vô dụng như vậy! Không phải ông đã nói cháu là phải mang được người về sao, mùng một đầu năm, người đàn ông của mình cũng không quản được!" 

Trần Tử Huyên lúc này ở bệnh viện mới bị Nguyễn Chi Vũ dạy dỗ một trận, bây giờ vừa về tới nhà lại bị ông cụ này dạy dỗ thêm một chặp, hai ông cháu này thật là không thể nói lý... 

Cô không thể nhịn được nữa, rống lên phản bác: “Muốn Nguyễn Chi Vũ trở về thì ông tự mình gọi điện giục anh ta về đi, cháu sẽ không đi tìm anh ta nữa!" 

Nói xong Trần Tử Huyên cũng không rảnh lo cái gọi là kính sợ người lớn lúc thường ngày, cô chán nản liền trực tiếp xoay người trở về phòng của mình. 

“Đứng lại! Ông còn có việc

 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!