Còn nữa, nơi góc tường mốc meo kia...
Khuôn mặt anh thay đổi rõ ràng, Nguyễn Chi Vũ chạy nhanh vào trong, ánh mắt cứ trùng với nơi góc tường.
Đó là một hỗn hợp máu đỏ sẫm lẫn với cát đá dơ bẩn, máu vẩy lên khắp nơi: Vách tường, sàn nhà, cái ghế con bị gãy... Tất cả đều trông vô cùng ghê người...
Bầu trời dần dần u ám, sắc mặt Trần Tử Huyên tái nhợt giống như đang vô cùng khiếp sợ, không ngừng mà cúi đầu chạy về phía trước.
Đường núi gồ ghề không bằng phẳng, cô vấp một cái rơi cả giày nhưng vẫn bất chấp mà hổn hển chạy một mạch về phía Tây như đang bị người nào truy
đuối.
Cô nhớ kỹ phía bên này còn có một thôn, cô muốn tới đó để tìm người kêu
cứu...
Không gian bốn phía trở nên yên ắng, trên bầu trời những đám mây đen cuồn cuộn kéo tới, chỉ chốc lát đã bắt đầu trút những giọt mưa xuống. Nước mưa khiến cả cơ thể của cô nhanh chóng ướt nhẹp.
Đột nhiên mắt cô sáng lên, phía trước quả thực có một ngôi nhà ngói, Trần Tử Huyên liền kích động chạy tới.
"Xin hỏi trong nhà có ai không?" Cô vừa hô to vừa cảnh giác nhìn khắp tử phía.
Khi cô đưa tay muốn đẩy cửa, lúc này mới phát hiện ra cửa cũng không khóa. Trần Tử Huyên đẩy cửa ra bước vào bên trong. Bởi vì sắc trời đã lờ mờ tối dần cộng thêm mây đen khiến cô không thể nhìn rõ mọi thứ trong nhà.
"Xin chào, tôi bị người khác bắt tới đây. Xin hãy giúp tôi một chút." Cô hoảng hốt nói rồi chần chừ muốn bước chân đi vào nhà.
Cô bị mấy người đàn ông cao to bắt từ bệnh viện rồi lôi tới vùng ngoại ô héo lánh này.
Vừa rồi cô nhân cơ hội mình bị trói quay lưng vào góc tường, liền lấy chiếc cuốc bị rỉ sét ở đó mài dây thừng trên tay. Sau khi dây thừng trên tay đứt, Trần Tử Huyên cởi dây trói trên chân rồi hoảng hốt chạy thoát.
Hiện tại cổ tay cô đã bị cái cuốc mài nhiều tới mức chảy máu, máu tích tụ từng giọt rơi xuống nhưng Trần Tử Huyên vẫn bất chấp vết thương trên người để không ngừng chạy trốn, cô sợ sẽ bị bọn họ bắt trở lại đó.
Lúc này vết thương bị mưa rớt vào khiến cô đau đến mức nhíu chặt lông mày, song từ khi bước chân vào căn nhà ngói yên ắng này, cả người Trần Tử Huyên lại không nhịn được mà căng cứng lên.
Không có một ai.
Một chút hơi người cũng không có, xung quanh bốn bề tĩnh mịch.
Sắc mặt Trần Tử Huyên tái nhợt, nhìn chung quanh một vòng, cô ngây ngốc nhìn cả căn nhà ngói đơn sơ bẩn thỉu cùng với đủ loại đồ đạc hỗn lộn vứt đầy nền nhà.
Lúc này bầu trời đánh xuống một tia sét, bên tai lập tức vang lên tiếng sấm ầm ầm khiến thân thể cô sợ tới mức run lên.
Bên ngoài trời càng mưa to, mưa tầm tã rơi xuống càng ngày càng lớn khiến cho tiếng sấm cũng không ngừng rền vang.
Thân thể của cô không ngừng co dúm lại, sợ hãi nhìn bốn phía xung quanh.
Tay phải của cô ôm lấy vùng bụng bằng phẳng của mình, cảm thấy có chút không khỏe, cô cúi đầu, sắc mặt trong nháy mắt đã trắng bệch ra.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!