Mấy ngày gần đây, những người làm trong biệt thự Đông Uyển cảm thấy sung sướng khôn tả, thời gian trôi qua một cách rất thoải mái.
Tình cảm của hai vị chủ nhân gắn bó quấn quýt, Nguyễn Chi Vũ cũng trở nên dễ tính hơn nhiều, không trách phạt lúc người làm phạm lỗi nữa, thật đúng là cảm ơn trời đất.
Hôm nay là một ngày cuối tuần, Trần Tử Huyên ngủ no mắt rồi mới dậy, nằm duỗi người trong chiếc chăn mềm mại, rồi sau đó mu bàn tay của cô chạm vào gương mặt anh tuấn đang nằm bên cạnh.
Trần Tử Huyên quay sang, nghi hoặc hỏi anh: “Anh vẫn còn chưa dậy à?”
Nguyễn Chi Vũ không có thói quen ngủ nướng, trừ phi là chính bản thân anh không muốn dậy.
Đàn ông thường rất dễ kích thích vào buổi sáng, Nguyễn Chi Vũ là một người đàn ông bình thường, và cách xử lý của anh cũng rất thẳng thắn, bổ nhào về phía người kia, ăn sạch từ trên xuống dưới.
Sau một hồi vận động, gương mặt của Trần Tử Huyên đã đỏ bừng, mệt mỏi đẩy anh ra: “Nguyễn Chi Vũ, anh đừng có học mấy thói xấu như thế này nữa.”
"Theo anh, thì nó không xấu." Nguyễn Chi Vũ vẫn nằm đè trên người cô, cất giọng trầm thấp mê ly.
Trước giờ đều phải vội vàng dậy sớm, giờ đây được ôm cơ thể mềm mại này trong vòng tay, giải quyết được vấn đề mỗi sáng, có được quyền lợi của riêng người đàn ông là đã lập gia đình, Nguyễn Chi Vũ cảm thấy ngày trước mình đã kiềm chế hơi quá rồi, anh nên làm như thế này từ sớm mới phải.
“Từ giờ trở đi, cuối tuần nào cũng sẽ thế này.” Nguyễn Chi Vũ tuyên bố.
Trần Tử Huyên dỗi anh quá bá đạo, khiến cô không thể thương lượng được, bèn giơ tay lên cào anh, chút sức lực nhỏ này của cô chẳng khiến anh có hề hấn gì, Nguyễn Chi Vũ bật cười: “Ngày còn dài, ăn sáng xong mình lại tiếp tục.”
“Tiếp gì mà tiếp hả, anh nặng lắm..” Trần Tử Huyên đỏ mặt.
Hai người cũng không có nhiều thời gian bên nhau, dù sao thì Nguyễn Chi Vũ cũng là một người bận rộn, nhưng anh đã tình nguyện thay đổi, tranh thủ ở bên cô trong những lúc rảnh rỗi thế này, khiến trong lòng Trần Tử Huyên thấy vô cùng ngọt ngào.
Nguyễn Chi Vũ muốn ra nước ngoài một vài hôm, Trần Tử Huyên giúp anh thu xếp hành lý, không quên nói với anh: “Hai chiếc cà vạt này là em mua đó.”
Sau đó cô tiến lên phía trước, nhón chân, đưa tay ra chỉnh lại cổ áo giúp anh.
Nguyễn Chi Vũ có ảo giác như cô là một người vợ hiền đảm đang, đột nhiên bật cười.
Trước sự chứng kiến của bao người, anh ôm eo cô, cúi xuống, trao cho cô một nụ hôn dài…
Bác Phương, người tài xế, còn có một vài nhân viên đi cùng đều nhìn thấy.
“Đừng chạy lung tung.” Nguyễn Chi Vũ dặn dò như thường lệ.
Gò má Trần Tử Huyên nóng bừng, ấp úng đồng ý.
Những ngày tháng vừa qua thực sự rất tuyệt vời, mọi chuyện hài hòa, ngay cả tin tức mà Lucy gửi đến cho cô cũng vừa khéo, đi điều tra tư liệu của cô nhi viện nơi Nguyễn Chi Nghiên từng sống khi còn nhỏ, cũng không có điều gì bất thường.
“Cô có thể ra tay từ phía những người bên cạnh Nguyễn Chi Nghiên, những người hầu nhà họ Nguyễn đã chăm sóc cô ta sẽ là người biết rõ nhất.” Lucy đưa ra một ý kiến.
“Tôi đã cho người thăm dò rồi, không có gì cả.” Trần Tử Huyên đã cử người giúp việc thân cận nhất của mình đi thăm dò, trước mắt vẫn chưa có thu hoạch. Không có tin gì, chính là tin tốt nhất. Cô cũng không muốn nhà họ Nguyễn bị náo loạn không yên, nếu Nguyễn Chi Nghiên không có gì bất thường thì cô cũng vui lây.
“Tôi còn tưởng dạo này cô bị sắc đẹp mê hoặc, lú lẫn đầu óc rồi chứ." Lucy trêu cô.
Trần Tử Huyên không có ngu ngốc như trong tưởng tượng của cô ta, vẫn còn biết điều thân tín vào tầng chót của doanh địch điều tra, nhưng có đôi khi Lucy lại đồng quan điểm với Nguyễn Chi Vũ và Lê Hướng Bắc.
“Tôi không nghĩ Nguyễn Chi Nghiên là loại người tâm cơ cố tình làm tổn thương người khác, cô ta không giống như đang làm ra vẻ.” Lucy cũng đã gặp qua biết bao nhiêu dạng người, kiểu như Nguyễn Chi Nghiên chính là dạng được bao bọc quá đà, rất ngây thơ mà tính tình thì hướng nội, không phải người chơi theo hệ tâm cơ.
Trần Tử Huyên trả lời cô ta: “Mong là như thế.”
Hiện giờ Trần Tử Huyên đang giữ chức chủ trì hạng mục từ thiện, văn bản trong tay cô lúc này chính là bản kế hoạch liên quan đến vấn đề giúp đỡ các cô nhi viện nằm trong hạng mục đó.
Trong số những cô nhi viện trên có một nơi đã từng là nơi sinh sống của Nguyễn Chi Nghiên thuở nhỏ, cô nhi viện này có ghi chú, năm xưa nơi đây đã từng xảy ra một trận cháy lớn, giữa đêm khuya thì bắt đầu cháy nên đã làm không ít nhân viên thiệt mạng.
Vì đã từng bị hỏa hoạn nên có không ít hồ sơ tài liệu bị thiêu hủy.
Thời gian sau, cô nhi viện này đã nhận được tiền hỗ trợ của các nhà hảo tâm để xây dựng lại, những đứa trẻ ở đây được sống trong một môi trường tốt hơn, lại có thêm sự chú ý từ xã hội sau vụ hỏa hoạn kia, nên số cô nhi được nhận nuôi của năm đó cũng nhiều hơn các năm khác.
“Không ai điều tra nguyên nhân của vụ cháy năm đó à?”
“Thời gian đã qua lâu rồi, hơn nữa khi đó mọi người cũng chỉ làm qua loa lấy lệ, đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, không ai chịu điều tra tới cùng, cũng chỉ viết vài chữ cho xong chuyện là vụ cháy ngoài ý muốn.”
Trần Tử Huyên không biết vì sao, cô thấy thật sợ hãi khi nhìn những bức ảnh đó, những bức ảnh đã ố vàng vì thời gian, chụp lại khung cảnh hoang tàn đổ nát của cô nhi viện sau trận cháy đó.
Hơn mười mạng người bị cướp đi từ vụ cháy năm đó, chẳng biết là do ngoài ý muốn, hay là do có người hãm hại. Nếu là do người nào đó nhúng tay vào thì thật đáng sợ.
Trần Tử Huyên đặt tập tài liệu đó sang một bên, tiếp tục đọc một tài liệu khác, có rất nhiều văn kiện đang chờ người chủ trì “có tiếng mà không có miếng” là cô đây đặt bút ký tên.
Thời gian thong thả trôi qua, trời trong gió nhẹ, dường như mọi thứ đều rất an bình.
Sáng hôm sau, bác Phương nhận được một gói chuyển phát nhanh từ người gác cổng nhà họ Nguyễn, người nhận là Trần Tử Huyên.
Nhìn thông tin quảng cáo sặc sỡ trên hộp, gì mà bốc thăm trúng thưởng mỹ phẩm miễn phí chứ, bác Phương nhíu mày, nhấc nhấc chiếc hộp trong tay, thấy cũng không nặng lắm, thứ ở bên trong lăn qua lăn lại, không biết cụ thể là cái gì.
Người giúp việc Tiểu Thanh chưa đến giờ làm, đang đi tìm bạn cũ để nói chuyện thì tình cờ gặp được bác Phương đang đứng cau mày, lập tức tiến lại gần.
Người trẻ tuổi rất lạc quan, kêu toáng lên: “Cô chủ may mắn thật đấy, trúng thưởng được phần thưởng của hãng này, tôi và Lê Lý chơi hơn nửa tháng nay mà chẳng được, tôi còn nghĩ là lừa đảo cơ, hóa ra lại là thật.”
“Kêu gì mà kêu, không có quy củ gì hết.” Bác Phương tỏ vẻ nghiêm túc, cốc đầu cô ta.
“Cũng không biết hộp đồ này là thật hay giả nữa, cô chủ đã gả vào nhà họ Nguyễn lâu vậy rồi, cũng không thấy cô ấy lên mạng mua cái gì, tôi còn tưởng, mấy đứa nào rảnh rỗi nên chơi bốc thăm trúng thưởng đấy.”
Tiểu Thanh rầu rĩ, nhỏ giọng phản bác: “Cô chủ rảnh rỗi hơn chúng tôi nhiều.”
Trần Tử Huyên lấy chồng, không cần phục vụ cha mẹ chồng, sinh con cũng không cần cho bú, không cần thức khuya dậy sớm, còn cậu Chi Vũ thì thường ra ngoài công tác.
Bác Phương lườm cô ta một cái: “Quên hết quy củ rồi à?”
Tiểu Thanh lập tức im miệng không nói nữa.
Cô ta được phái đi phục vụ bên cạnh Trần Tử Huyên, ở bên cạnh chủ nhiều, tính tình cũng trở nên tùy tiện vô tư.
“Sao bỗng dưng cô lại xin chuyển sang nơi khác?” Bác Phương là một người khẩu xà tâm phật, gia cảnh nhà Tiểu Thanh không được tốt, bỏ học cấp ba đi làm thuê làm mướn khắp nơi, cuối cùng được nhà họ Nguyễn thuê về, một tay dạy dỗ, ít nhiều gì cũng có chút tình nghĩa, nên quan tâm hỏi một câu: “Không phải là cô rất thích nơi này sao, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Trong lòng Tiểu Thanh thấy sợ hãi, cúi đầu càng thấp hơn, bác Phương lại nghĩ cô gái trẻ này đã phải lòng người nào đó, muốn tiếp cận nên mới xin sang bên chỗ Nguyễn Chi Nghiên, bèn không hỏi tiếp nữa.
“Cô mang cái hộp này đến cho cô chủ đi, hỏi xem có phải cô ấy mua không, nếu không phải thì vứt ngay, muốn mở hộp ra thì phải chú ý an toàn, có vấn đề gì phải nhấn chuông.” Bác Phương đưa hộp hàng cho Tiểu Thanh, rồi vội vàng đi làm việc khác.
Tiểu Thanh ôm chiếc hộp, vui vẻ chạy lên phòng ngủ chính, gõ cửa gọi: “Cô chủ ơi, hàng cô mua trên mạng đã tới rồi.”
Trần Tử Huyên đang lăn lộn trong đống giấy tờ của chương trình hợp tác từ thiện, nghe có tiếng gọi thì ngẩng đầu lên, đáp lại: “Tôi không mua đồ trên mạng…”
“Chẳng lẽ là có người lửa đảo sao?” Tiểu Thanh có chút ngạc nhiên.
Ngẫm lại thì, cô chủ cũng không có khả năng lên mạng mua đồ linh tinh, dù sao nhà họ Nguyễn cũng chẳng thiếu gì.
Tiểu Thanh lùi lại, định đem đi vứt như lời bác Phương đã dặn, nhưng cô ta nhìn chiếc hộp này một chốc, không nỡ vứt đi, lén lút nhìn quanh một chút, cô ta quyết định lấy kéo mở nó ra, để xem nó là cái gì đã, cứ thế ném đi thì phí quá.
Hai phút sau, Tiểu Thanh lao đến với nét mặt phức tạp, một lần nữa gõ cửa phòng.
“Cô chủ, cô chủ.” Trần Tử Huyên không thể chịu đựng tiếng kêu la kinh khủng của cô ta, cô ném bút đi, rời khỏi chiếc bàn với những chồng tài liệu, tức giận quát: “Trong cái hộp đó có bom hay sao thế?”
“Không phải.” Tiểu Thanh đưa chiếc hộp đến trước mặt cô, mở ra, bên trong là 18 que thử thai.
“Cô, cô chủ, có phải cô lại có thai rồi không?” Nét mặt Tiểu Thanh cực kỳ nghiêm túc, hơi hoảng: “Nhất định phải báo cho ông chủ ngay, còn cả cậu Chi Vũ nữa, cả bác Phương, còn phải thông báo cho phía đầu bếp để họ chú ý.”
Trần Tử Huyên vẫn bình tĩnh như thường, cầm lấy một que nhìn thử, lúc này mới nhớ ra: “À, đây là phần quà từ lần Tiểu Duy chơi lúc trước đó.”
Tiểu Thanh vẫn rất lo lắng: “Cô chủ à, cô mau nói gì đi, phải làm sao bây giờ đây, có cần gọi bác sĩ tới kiểm tra không…” Trần Tử Huyên nhìn cô ta đã căng thẳng đến mức sắp khóc rồi: “Chuyện tôi lại mang thai có cần phải căng thẳng đến mức này không?”
Tiểu Thanh nghiêm túc gật đầu: “Có chứ.”
“Tôi không mang thai đâu.” Trần Tử Huyên bình thản nói.
Tiểu Thanh ngạc nhiên, Trần Tử Huyên thấy cô ta ngẩn ngơ thế này, không nhịn được mà dọa: “Bạn tôi nhờ mua đấy, cô đừng nói linh tinh, biết chưa, nếu không cuối năm tôi sẽ cắt tiền thưởng đó.”
Làm một người giúp việc trung thành, đương nhiên Tiểu Thanh không dám nói lung tung, ánh mắt cô ta chất chứa vẻ u oán, mấy nhà tư bản toàn dọa nhân viên theo một khuôn mẫu giống hệt nhau như vậy.
Lá gan của Tiểu Thanh lại to ra như cũ, lúc ra ngoài đóng cửa thì lén lút nhìn cô một cái.
Trần Tử Huyên cầm que thử thai, nhíu mày ngẫm nghĩ, lại thấy dạo gần đây hai người làm khá nhiều, mà đều không sử dụng biện pháp tránh thai, khả năng ra sản phẩm là rất cao.
Trần Tử Huyên đi vào nhà vệ sinh, đọc kỹ hướng dẫn sử dụng, làm theo từng bước.
Trong đầu cô còn nghĩ, nếu lần này thực sự có thai thì nhất định phải kiên trì, không để ông nội bế con mình đi mất, còn Nguyễn Chi Vũ có bị dọa sợ đến mức bay thẳng về đây không cũng chưa biết được.
Nghĩ đi nghĩ lại như thế, Trần Tử Huyên cũng sinh ra một chút mong chờ, nhìn chằm chằm vào que thử thai.
Kết quả, thất vọng cực kỳ: “Ôi trời, sao chỉ có một vạch thế này.” Tâm trạng đang vui vẻ của Trần Tử Huyên đã biến mất không còn sót thứ gì, giờ chỉ còn lại toàn bất mãn.
Không hy vọng sẽ không có thất vọng, biết thế đã không thử.
Ăn xong bữa trưa, Trần Tử Huyên cầm di động gọi điện báo cho Chu Tiểu Duy: “Phần thưởng của cậu được mang đến rồi này, là que thử thai.”
Chu Tiểu Duy cũng đã đoán được phần thưởng chỉ là một vài thứ nho nhỏ mà thôi, tranh được phần quà, vận chuyển miễn phí, lại còn có nhãn hiệu chính hãng, cái cô ấy thích chính là cảm giác thỏa mãn.
“Sao giọng cậu nghe… Cậu bị cảm rồi sao?” Chu Tiểu Duy quan tâm hỏi một câu.
Trần Tử Huyên liếc sang phía cái hộp đựng toàn que thử thai kia: “Mình thấy không phải là sức khỏe của mình có vấn đề, mà do số lần không đủ đó.” Ngữ khí rất kiên định, như là có liên quan đến cái gì đó.
Chu Tiểu Duy cũng không để tâm đến ngữ khí kỳ lạ này của cô, vừa khéo hôm nay là cuối tuần, cô ấy liền lái xe sang nhà họ Nguyễn để nói chuyện với Trần Tử Huyên, nhân tiện thì lấy hộp quà “giá rẻ” kia về.
“Mấy người bác Phương cũng không thấy chuyện cậu mua hàng trên mạng là lạ lắm sao?” Chu Tiểu Duy nhanh chóng đến nhà họ Nguyễn, cô ấy cũng khá quen với nơi này, vừa hỏi vừa mở hộp phần thưởng miễn phí mà mình giành được ra.
“Úi, trên danh sách viết là có 18 que tất cả, sao ở đây chỉ có 10 que?”
Trần Tử Huyên thản nhiên đáp: “Mình dùng đấy.”
Chu Tiểu Duy quay đầu sang, nhìn cô với ánh mắt kỳ quái: “Cậu, cậu lại mang thai à?”
“Không có.” Trần Tử Huyên đáp, có hơi cáu kỉnh.
Cô vẫn chưa từ bỏ ý định, cô và Nguyễn Chi Vũ đã làm việc năng suất như thế, còn không hề sử dụng biện pháp phòng tránh, sao lại chưa có gì, thật vô lý. Cô dùng một que không thấy gì, lại dùng thêm một que, dùng hết cả nắm rồi, nhưng không có vẫn hoàn không có.
Trần Tử Huyên vỗ vai Chu Tiểu Duy, bình tĩnh nói với cô ấy: “Của rẻ là của ôi, nhất định thứ này đã hết hạn rồi.”
“Sao có thể chứ?” Chu Tiểu Duy nhìn ngày sản xuất: “Đây là hàng chính quy xuất xưởng mà, mới sản xuất từ tháng trước thôi.”
Trần Tử Huyên bài xích thứ này từ tận đáy lòng: “Không thì cậu mở ra dùng thử mà xem, mình có cảm giác chất lượng của nó rất tệ.”
Chu Tiểu Duy cầm một que lên, bị Trần Tử Huyên đẩy đi làm thí nghiệm.
Năm phút sau, Chu Tiểu Duy hoang mang đi ra ngoài: “Thứ này, có khi đúng của rẻ là của ôi thật.”
Trần Tử Huyên sáp lại xem, giật mình: “Kết quả dương tính này.” Hai vạch đỏ chót hiện lên, cực kỳ rõ ràng!
“Tiểu Duy à, cậu mang thai rồi.” Trần Tử Huyên bình tĩnh thông báo.
Chu Tiểu Duy vẫn không tin lắm: “Nhưng bọn mình đều sử dụng biện pháp mà.”
Nghe đến đây, Trần Tử Huyên càng thêm bực bội, quá là vô lý!