Trần Tử Huyên không đến công ty mà lại đi tìm Đường Duật.
Nguyễn Chi Vũ không nói gì về chuyện này, nhưng đám người giúp việc của biệt thự Đông Uyển, nhất là bác Phương nhìn anh lớn lên có thể cảm nhận được rất sâu sắc, gần đây tâm trạng của cậu Chi Vũ càng ngày càng tỏ ra khó chịu.
“Tại sao cô luôn gọi Đường Duật kia bằng tên ở nhà là Tiểu Trụ Tử thế?” Đã rất lâu Lê Hướng Bắc không xuất hiện quấn lấy Trần Tử Huyên rồi, Trần Tử Huyên vẫn rất không khách sáo với anh ta như cũ: “Anh rảnh rỗi như vậy à, anh làm gì mà cứ đi theo tôi hoài, tôi không thèm để ý đến anh nữa đâu.” Nói xong, cô đã đi đến chỗ đậu xe, chuẩn bị tự mình lái xe đi đến nhà trọ của Đường Duật.
“Trần Tử Huyên, cô muốn đi đâu? Tôi lái xe đưa cô đi.”
“Không cần.” Trần Tử Huyên lập tức từ chối, Lê Hướng Bắc đầy nhiệt tình tìm cô, nhưng nhiệt tình mà bị phớt lờ thì rất là mất hứng. Người phụ nữ Trần Tử Huyên chết bầm này bị Nguyễn Chi Vũ nuông chiều, suốt ngày làm mưa làm gió nên hoàn toàn không biết nói lời khách sáo.
Nếu như không phải tối hôm qua Nguyễn Chi Vũ uống rượu với anh ta ám chỉ phải đi theo cô, Lê Hướng Bắc có nhiều show như vậy mà cần phải tìm cô giết thời gian à?
Lê Hướng Bắc phát huy đặc tính da mặt dày của mình, anh ta trực tiếp chui vào ô tô hàng nội địa của Trần Tử Huyên, nói: "Trần Tử Huyên, cô còn chưa nói cho tôi biết, tại sao lại gọi cậu ta là Tiểu Trụ Tử?" Anh ta vẫn rất xoắn xuýt với vấn đề nhỏ này.
Trần Tử Huyên ngồi bên ghế lái trừng mắt nhìn anh ta, thế nhưng Lê Hướng Bắc hoàn toàn không có tự trọng, cũng không chịu di chuyển một chút nào. Hôm nay anh ta đã quyết định sẽ dính lấy cô.
Trần Tử Huyên không còn cách nào, chỉ đành phải chở anh ta đi cùng.
“Hai người là bạn chơi chung từ nhỏ, cho nên có phải đều rất thích gọi tên thân mật của đối phương không?”
“Nói bậy bạ gì đó!” Trần Tử Huyên có chút buồn bực.
Lê Hướng Bắc nhướng lông mày: “Chẳng lẽ không đúng sao, Đường Duật gọi cô là “Bảo Bảo”, ngay cả Chi Vũ cũng không gọi cô như thế… Cô còn gọi cậu ta là Tiểu Trụ Tử. Nó có ý gì, không phải là cậu em bên dưới của cậu ta cứng rắn như Tiểu Trụ Tử chứ?”
“Lê Hướng Bắc, nếu anh dám nói thêm một chữ nữa thì tôi sẽ ném anh ở giữa đường cao tốc đấy!” Trần Tử Huyên tức giận hét lên.
Cuối cùng Lê Hướng Bắc cũng yên tĩnh một chút, anh ta tin tưởng Trần Tử Huyên thật sự sẽ ném mình ra giữa đường cao tốc. Vả lại nếu người phụ nữ này tức giận lên, ngay cả điện thoại di động của anh ta cũng sẽ cướp đi.
“Tôi biết rồi, lời tôi vừa nói quá khó nghe, tôi chỉ đùa với cô thôi.” Lê Hướng Bắc nhìn khuôn mặt tức giận của cô bên cạnh, anh ta cảm thấy phải nhường nhịn: “Khoảng thời gian này không đến tìm cô, vì thế bây giờ tôi chỉ đùa với cô chút thôi.”
“Mỗi lần nhắc đến Đường Duật là anh sẽ đều không đứng đắn như thế…”
Lê Hướng Bắc thật sự có chút không phục, anh ta nghe cô nói xong còn ngồi châm chọc mình: “Tôi nghe nói cô cảm thấy khi cậu ta còn bé rất ngu ngốc, bị người lớn đánh vẫn đứng đấy chịu đánh rất giống một Tiểu Trụ Tử. Hai người là bạn từ bé tình cảm thâm sâu, tôi là người qua đường đứng ở một bên nên nói chuyện còn phải đắn đo suy nghĩ đấy.” Lê Hướng Bắc có chút chua xót, nhà họ Lê của anh ta chỉ có bốn đứa con trai, không biết tại sao anh ta lại thích cãi vã với Trần Tử Huyên. Tốt xấu gì bọn họ cũng coi là cùng nhau trải qua không ít trắc trở, hiện giờ nhảy ra một Đường Duật làm lời nói của anh ta không còn trọng lượng rồi. Anh ta đã cảm thấy chua xót như thế, có thể tưởng tượng Nguyễn Chi Vũ chắc đã kìm nén đến mức tổn thương bên trong rồi.
Trần Tử Huyên trực tiếp lái xe đến chỗ nhà trọ của Đường Duật.
Lê Hướng Bắc đi theo xuống xe, anh ta lại hơi chần chờ không biết có nên đi vào hay không: “Tại sao Đường Duật cứ suốt ngày đều ở lì trong nhà thế? Làm một người đàn ông mà cả ngày ở lì trong nhà không phải quá vô dụng à?”
Trần Tử Huyên lấy mấy túi vật dụng sinh hoạt hàng ngày từ trong cốp xe sau ra, không thèm để ý đến anh ta, cô chỉ lạnh nhạt nói một câu: “Cậu ấy bị bệnh.”
“Đường Duật bị bệnh gì? Vết thương lần trước của cậu ta còn chưa tốt lên sao?” Lê Hướng Bắc chỉ thuận miệng hỏi, nhưng nét mặt của Trần Tử Huyên trở nên nghiêm nghị, cô giận tái mặt: “Cậu ấy nhất định sẽ tốt lên.”
Lê Hướng Bắc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, trong chớp mắt này anh ta cảm giác được hình như Đường Duật bị bệnh rất nặng.
Trần Tử Huyên có chìa khoá nhà trọ của Đường Duật, Lê Hướng Bắc đứng một bên yên lặng nhìn cô mở cửa thành thạo như chủ căn nhà, sau đó dọn vật dụng hàng ngày mua được vào trong tủ.
“Trần Tử Huyên, Chi Vũ không ngại sao?” Anh ta thật sự nhịn không được mà hỏi.
Trần Tử Huyên tiếp tục nhón chân lên dọn dẹp đồ hộp và mì ăn liền trong ngăn tủ, đồ ăn quá thời hạn thì bị ném đi, cô cũng không quay đầu lại mà nói: “Lê Hướng Bắc, anh nói chuyện nhỏ giọng một chút, bây giờ Đường Duật còn đang ngủ…”
Lê Hướng Bắc tức giận: “Trần Tử Huyên, cô thật sự không nên chạy tới chỗ của Đường Duật cả ngày như thế, không thích hợp đâu…”
“Tuần trước tôi mới tới, có khi mười ngày cũng không đến, bây giờ lại nói tôi tới nhà cậu ấy suốt ngày. Mấy tin đồn nhảm nhí này mấy người muốn đồn thế nào là đồn à?” Trần Tử Huyên nhìn còn chẳng muốn nhìn anh ta.
“Trần Tử Huyên, tôi nói với cô mấy lời này đều vì tốt cho cô thôi. Chi Vũ rất thương cô, sao cậu ấy có thể bỏ mặc để cô chịu khổ chứ. Đàn ông để ý những chuyện bên ngoài hơn là phụ nữ, bây giờ cô và Đường Duật là trong sạch, nhưng gặp mặt nhiều, lỡ như…”
Trần Tử Huyên nổi giận ném đồ vào trong tủ.
“Lỡ như cái gì chứ? Nguyễn Chi Vũ và cô thư ký Hà Vân Lệ ở bên cạnh nhau tôi cũng đâu nói gì, đàn ông các anh cảm thấy phụ nữ là thứ phụ thuộc đúng không? Tôi gả vào nhà họ Nguyễn, suốt ngày ngóng trông từ lúc mặt trời mọc cho đến khi mặt trời lặn, mong chờ anh ấy rảnh sẽ đến cưng chiều tôi. Tôi ở nhà họ Nguyễn không hề vui vẻ, cả ngày đều cần chú ý lễ nghi, hiện tại tôi ra ngoài gặp một người bạn cũng nghi ngờ này nghi ngờ nọ, các người có nghĩ tới cảm nhận của tôi hay không?”
Lê Hướng Bắc ngạc nhiên, anh ta không nghĩ tới cô sẽ kích động như vậy.
Cô nói cô ở nhà họ Nguyễn không hề vui vẻ.
Từ phòng khách của căn nhà trọ có một bóng dáng gầy gò chậm rãi đi tới, Đường Duật bị tiếng cãi nhau của bọn họ đánh thức. Trên người anh ta còn mặc áo ngủ màu lam nhạt, khuôn mặt đẹp trai trắng nõn, cặp mắt sáng rực nhìn Trần Tử Huyên.
"Bảo Bảo…” Giọng nói khàn khàn mơ hồ của anh ta đang gọi cô. Trần Tử Huyên nhìn anh ta, cô lập tức đi tới rồi đổi giọng điệu: "Không phải tôi đã nói cậu đừng mặc áo ngủ buộc dây này nữa à, để bị cảm sẽ sốt lên đấy, cậu phải mặc cái loại cao kín cổ kìa.”
Áo ngủ trên người Đường Duật hơi lỏng lẽo, lộ ra nửa ngực trên. Trần Tử Huyên rất tự nhiên đưa tay kéo lại giúp anh ta, còn Đường Duật đứng thẳng tùy ý để cô làm gì thì làm.
Đường Duật rất thẳng thắn: “Tôi chưa có đo.”
Trần Tử Huyên có chút tức giận: “Đi lấy nhiệt kế mau, tôi để ở đầu giường của cậu đó. Hôm qua trước khi đi tôi có đo cho cậu một lần là 38 độ.”
“Được.” Đường Duật quay người đi tìm nhiệt kế trong phòng ngủ của mình.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!