Trần Tử Huyên mấy ngày nay cũng không hề tới công ty mới đi làm, bởi vì vẫn chưa được ủy nhiệm chức vụ, cho nên tạm thời không có áp lực công việc, giống như một tân sinh viên mới nhập học vậy, khuôn mặt của cô tươi cười xinh đẹp, tràn ngập sức sống.
“Ông nội, cháu nói cho ông biết nè, phần mềm làm đẹp này có thể biến lợn nái thành tiên nữ đó.”
“Không nghiêm túc chút nào cả.”
“Cháu còn nghe nói, phần mềm này có thể tái hiện lại dáng vẻ thời còn trẻ của người già nữa đó, cháu đang rất tò mò muốn biết rắng nó có thật sự thần kỳ như vậy không, ông nội, ông ngồi ở đây, sau đó nhìn thẳng vào camera, đừng động đậy đó.”
Nếu như ở ngoài gặp được những chuyện mới mẻ gì, Trần Tử Huyên đều sẽ trở về chia sẻ với ông cụ.
Ông cụ vốn không muốn phản ứng lại cô, chỉ là không chịu nổi sự nhiệt tình của Trần Tử Huyên, nghe cô ra sức giảng giải, cuối cùng một già một trẻ cùng nhau nghiên cứu món đồ công nghệ mới này.
Ông cụ Nguyễn cũng cảm nhận được sự nhiệt tình và vui vẻ của cô, làm tâm trạng của mọi người cũng trở nên thoải mái vui vẻ hơn, đến ngay cả Nguyễn Chi Vũ mấy ngày nay trên mặt cũng đã xuất hiện nhiều nụ cười hơn.
Sáng sớm trên chiếc giường lớn, Nguyễn Chi Vũ đang ôm vợ của anh trong lòng, cúi mặt nhìn cô gái đang ngủ trong lòng mình, khuôn mặt xinh đẹp của Trần Tử Huyên, đôi mày thanh tú giãn ra, dáng vẻ điềm tĩnh yên bình, anh không khỏi mím môi cười khẽ.
Trần Tử Huyên chính là loại người không sợ cô đơn một mình, hơn nữa còn có thể tự mua vui cho bản thân mà không cần người khác, còn làm cho người bên cạnh cảm nhận được sự vui vẻ của cô và còn có thể cùng cô vui vẻ cười đùa nữa.
Bọn họ vì cuộc sống mà không ngừng cố gắng nổ lực, muốn đạt được tiền tài địa vị danh vọng, nhưng thứ mà con người thật sự khát vọng lại chỉ đơn giản là một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc mà thôi.
Trong đôi mắt thâm trầm của Nguyễn Chi Vũ được rót thêm một chút ôn nhu, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, giống như ôm một vật báu vậy. Cô là bảo bối mà anh rất vất vả mới có thể tìm được.
“Con trai à, mẹ của con phải đi kiếm tiền rồi.” Tinh thần của Trần Tử Huyên sảng khoái mười phần, hôm nay công ty sẽ sắp xếp công việc cho cô, trước khi đi làm cô cũng không quên hôn cặp song sinh một cái.
Vẫn như thường lệ là Nguyễn Chi Vũ sẽ lái một chiếc xe sang trọng đưa cô đến công viên Kỹ Nghệ ở Tây Ninh, ở cách cửa công ty mới của cô vài trăm mét thì dừng xe lại để cô xuống.
Tử Huyên có chút oán hận, cô cảm giác Nguyễn Chi Vũ là đang dây dưa không mua cho cô một chiếc xe bình thường có rèm che, còn nói là do tính an toàn của nó không tốt, nhưng mà xe của nhà họ Nguyễn thì cô lại không dám lái đi làm.
“Anh nói người đại diện của công ty em chính là Lê Hướng Bắc, nhưng tại sao em lại nghe mấy nhân viên cũ trong công ty nói nhân sự của công ty đã có sự thay đối, đã sa thải một nửa số nhân viên cũ, ngoài ra cũng có cả những quy định mới đã được đưa vào thực hiện.” Hình như là đột nhiên có một vị quản lý cấp cao đã tiếp nhận vị trí và thay đổi nó.
Trần Tử Huyên nhận thấy thời gian vẫn còn sớm, nên ở bên trong xe cùng Nguyễn Chi Vũ hàn huyên một chút chuyện ở công ty của cô.
“Người đại diện pháp luật trước đây là Lê Hướng Bắc, là điều chỉnh nhân sự bình thường.” Nguyễn Chi Vũ giải thích với cô: “Công ty nếu phát triển không thuận lợi, sẽ mời những nhân tài về đầu quân, việc điều chỉnh nội bộ công ty là một chuyện rất bình thường.”
Anh cũng không quá để ý đến anh Lê kia đã tìm được đối tác như thế nào, mục đích thương nhân suy cho cùng cũng chỉ là vì lợi nhuận. Nguyễn Chi Vũ vẫn là câu nói như lúc trước: “Công việc nếu không hài lòng thì về nhà.”
Trần Tử Huyên nghe thấy anh nói như vậy, liền ra vẻ hờn dỗi hỏi anh: “Có phải anh rất mong vợ của anh phải cuốn gói ra khỏi công ty đúng không?”
Nguyễn Chi Vũ dương dương tự đắc nâng mi mắt, nhìn về phía cô, cười nhẹ.
Anh sẽ nhúng tay vào xử lý cái vị cấp trên kia của cô.
“Tóm lại, chuyện này anh đừng quản em, em có thể làm tốt.” Trần Tử Huyên bước xuống xe, đi được ba bước thì quay đầu lại, lớn tiếng lặp đi lặp lại dặn dò: “Không cần nhúng tay vào chuyện công ty của người ta, tránh việc Lê Hướng Bắc lại nói em là tai họa.”
Nguyễn Chi Vũ lơ đểnh, sau khi nhìn thấy cô đi vào công ty mới chậm rãi lái xe rời đi.
Không thể không nói, làm việc ở công ty này rất nhàn hạ. Bao gồm Trần Tử Huyên cô và Chu Tiểu Duy ở trong nhóm sáu người nhân viên mới, bọn họ mấy ngày nay đi làm đều là nhàm chán nhìn thời gian trôi qua chờ đến giờ tan làm, bởi vì hiện tại văn hóa sói đang rất thịnh hành trong các công ty mới nổi, tăng ca cả ngày nghỉ là chuyện rất bình thường, cho nên các nhân viên mới đều nơm nớp lo sợ chờ đợi cấp trên phân công công việc xuống. Nghĩ rằng hôm nay sếp sẽ ra đòn phủ đầu đám nhân viên mới bọn họ, kết quả cả buổi sáng cũng chưa thấy mặt vị lãnh đạo mới kia đâu. Vì thế Trần Tử Huyên và mấy người nhân viên mới lại nhàn nhã ngồi chơi tới tận buổi trưa, những nhân viên cũ đều nghỉ trưa đi ăn cơm, mấy người bọn họ nhàn rỗi không đói bụng liền tụ ở trong phòng uống nước ăn chút đồ ăn vặt, nói chuyện phiếm.
“Cái công ty này hình như có điểm gì đó không đáng tin.” Có một người đàn ông trong số họ cẩn thận lên tiếng.
“Năm nay công việc khó tìm như vậy, mấy nhân viên mới nhận chức thì lấy đâu ra nhân quyền, sẽ bị thành nô dịch dưới mọi hình thức, mấy công ty đa quốc gia lớn lại càng khủng bố hơn, đi đường cũng phải chạy bước nhỏ để có thể đuổi kịp tiết tấu, áp lực cạnh tranh rất lớn, làm sao có thế giống công ty này, có thể nhàn hạ lười nhác như vậy.”
Một vị khác là một người phụ nữ đã có ba năm kinh nghiệm cũng nhíu mày, gật đầu: “Tôi cũng thấy kỳ quái. Ngay cả thử việc cũng không cần làm, trực tiếp cho chúng ta chuyển lên chính thức luôn.”
Trần Tử Huyên là người không có kinh nghiệm làm việc gì cả, nên chỉ lựa chọn trầm mặc.
Chu Tiểu Duy trong lòng lại có tính toán riêng, nơi này tốt xấu gì cũng là công ty của nhà họ Lê, hẳn là sẽ không có vấn đề gì. Nhưng mà đã ở công ty nhàn hạ cả một tuần, bọn họ cũng chủ động tìm chút việc để làm, nhưng cấp trên lại nói không cho phép bọn họ can thiệp vào, thế cho nên mỗi ngày đều nhàm chán vô vị như thế này.
“Nghe nói năm trước công ty này có 30 mấy nhân viên làm giờ hành chính, tuần trước vừa cho nghỉ việc mất một nửa, trước mắt mới chỉ tuyển thêm sáu người mới chúng ta, số nhân viên làm giờ hành chính đã giảm bớt một phần ba, hiện tại cũng chỉ còn lại 20 nhân viên mà thôi.”
Mọi người đều bàn luận rôm rả, luôn cảm thấy công ty này có chỗ không hợp lý.
“Kinh tế không tốt, giảm bớt nhân viên làm ca hành chính cũng là một chuyện rất đỗi bình thường… Nhưng mà ngày hôm qua tôi nghe ngóng được mấy người nổi tiếng trên mạng cũng đã chủ động giải trừ hợp đồng với công ty chúng ta, mọi người nói xem có phải nguồn vốn đầu tư của công ty chúng ta xảy ra vấn đề rồi không?”
“Cho nên sẽ không có chuyện đến ngay cả tiền lương cũng không phát cho nhân viên đó chứ, vậy chúng ta đây chẳng phải là bị hãm hại rồi sao?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đáy lòng đều có chút suy tư, khẳng định là do công ty thiếu tiền.
Trần Tử Huyên cũng không quá đồng ý với suy nghĩ của bọn họ, cô quay đầu nhìn về phía quầy pha cà phê kia, bỗng nhiên mở miệng: “Món đồ kia là thứ được sản xuất tại Tây Ban Nha, có giá hơn một vạn một chiếc đó.”
“Hả?” Ngoài Chu Tiểu Duy ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc đưa mắt nhìn về hai chiếc máy pha cà phê mới được đặt trên quầy pha cà phê ở bên kia, đây là công ty mua về với mục đích cho nhân viên sử dụng miễn phí đó nha.
“Thật hay giả vậy? Công ty nào có thể bỏ tiền ra mua hai chiếc máy pha cà phê đắt như vậy chỉ để cho nhân viên dùng thôi chứ?” Trần Tử Huyên đương nhiên nói thật, ở nhà họ Nguyễn cũng có vài máy như vậy, nghe nói chiếc máy pha cà phê này có thể cho ra hương vị cà phê chính thống nguyên chất nhất, cô không nhớ rõ sản phẩm đó như thế nào, chỉ nhớ rõ trên máy có in LOBO.
“Đúng là kỳ lạ nha, thu nhập của hầu hết các người nổi tiếng trên mạng ký với chúng ta đều thông qua tiền hoa hồng, công ty chúng ta ký với bọn họ vốn không có mức giá nhất định nào, bây giờ lãnh đạo mới hình như chê có quá nhiều người, trực tiếp giải ước với tám mươi phần trăm người nổi tiếng, nhưng những người không bị giải ước thì ngược lại còn được tăng lương nữa.”
“Ai, có chút phiền phức đó, hiện tại công việc về kinh tế rất khó tìm, gia nhập vào cái công ty kì lạ này rồi vẫn không biết bản thân rốt cuộc sẽ làm công việc gì?”
“Tôi nghĩ thông rồi, nếu hôm nay còn không sắp xếp công việc, tôi sẽ tạm rời cương vị công tác đi tìm một công việc khác.” Vài người thương lượng với nhau một chút rồi lập tức tan ra, còn lại Trần Tử Huyên và Chu Tiểu Duy nhàn nhã ở lại, tiếp tục ngồi ăn đồ ăn vặt và hoa quả miễn phí mà công ty cung cấp.
“Tớ cảm thấy công ty này không thiếu tiền.”
Chu Tiểu Duy gật đầu đồng ý: “Lê Hướng Bắc bình thường tiêu tiền như nước vậy, vô cùng sảng khoái, anh Lê chắc sẽ không áp bức công nhân viên đâu.”
“Không biết anh Lê tìm ai làm bạn hợp tác?” Xem ra vị lãnh đạo mới này thích công việc tinh giảm nhân viên. Bất luận là tìm ai, thì tâm thái của bọn họ, đã đến đây rồi thì phải an tâm mà sinh sống.
“Nguyễn Chi Vũ vẫn luôn cầu mong tớ bị lãnh đạo sa thải.”
Chu Tiểu Duy cũng cùng cô nói chuyện của nhà họ Bùi, cười nói: “Bùi Ức buổi sáng hôm nay còn không được tự nhiên hỏi mình công ty có mấy người đồng nghiệp nam, có đẹp trai hay không.”
Trần Tử Huyên thở dài: “Còn mình hiện tại mỗi ngày đều phải đeo chiếc nhẫn này.” Nói rồi, cô lập tức giơ tay trái lên, ngón áp út của cô chỉ đơn giản đang đeo một chiếc nhẫn bạch kim.
Chu Tiểu Duy nhìn cô không khỏi mỉm cười, Trần Tử Huyên từ trước đến nay không thích đeo những món đồ trang sức nhỏ, cô cảm thấy ngại và trông không được tự nhiên, lúc trước Nguyễn Chi Vũ cũng mặc kệ chuyện cô có đeo nhẫn cưới hay không, xem ra đàn ông cũng rất biết bảo vệ đồ ăn của mình.
Vào lúc ba giờ chiều, công ty rốt cục cũng đã sắp xếp công việc cho đám người mới bọn họ. Chu Tiểu Duy phụ trách tài vụ của công ty, bởi vì trước kia ở IP&G cô ấy từng có kinh nghiệm làm kế toán, phần công việc này cô ấy cũng dễ dàng đảm nhiệm.
Mà Trần Tử Huyên lại được sắp xếp để làm một người live stream. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, bởi vì dáng người và khuôn mặt của Trần Tử Huyên rất xuất chúng, khí chất cũng tốt, hơn nữa ngày trước cô cũng đã từng tham gia một hoạt động người mẫu ở IP&G, tuy rằng cuối cùng bị loại nhưng suy cho cùng cũng là đã có kinh nghiệm, hiện tại công ty có suy nghĩ muốn bồi dưỡng cô trở thành một người live streams nổi tiếng cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
“Tôi không muốn làm live stream.” Trần Tử Huyên không muốn, cô vào công ty là chỉ muốn làm một nhân viên văn phòng bàn giấy mà thôi.
Chu Tiểu Duy cùng những người khác tự tìm vị trí làm việc của riêng mìn , còn lại Trần Tử Huyên cùng với quản lý nhân sự ở trong phòng giằng co.
“Anh hãy sắp xếp cho tôi một công việc bàn giấy đi.”
“Cô cho rằng công ty này là của nhà cô mở ra à?” Người quản lý nhân sự là một người đàn ông trung niên, ông ta có chút tức giận, hướng về phía cô rống lên: “Hiện tại kinh tế đang bị đình trệ, những công việc tốt như vậy rất khó tìm, công ty chúng ta tuy rằng quy mô nhỏ nhưng thực lực lại vô cùng lớn, cô muốn làm thì làm, không làm thì cút.”
Đã lâu rồi không có bị người khác mắng, sắc mặt Trần Tử Huyên tối sầm lại, vô cùng ẩn nhẫn để không phát bực tức ra ngoài.
“Ngay từ đầu khi công ty các người tuyển nhân viên cũng đã ghi rất rõ ràng là tuyển nhân viên văn phòng làm giờ hành chính, live streams phải đi công tác ở chỗ này chỗ kia, tôi không thích làm live streams đâu.” Cô kiềm chế lại giọng nói, tận lực thương lượng cùng vị quản lý nhân sự.
Quản lý nhân sự thấy cô tốt xấu gì cũng là một đại mỹ nữ, ngữ khí hơi hòa hoãn lại một chút: “Người khác muốn làm còn không có cơ hội đâu, hiện tại công ty không hề ký ước với bất kỳ người nổi tiếng trên mạng nào, trọng điểm là muốn bồi dưỡng mọi người. Vậy cô nói đi, cô không làm người livestream, vậy cô còn có thể làm cái gì?”
Lời này nói ra có chút khinh miệt. Dù sao sơ yếu lý lịch của Trần Tử Huyên cũng nói rõ chuyên ngành của cô là y học lâm sàng, hơn nữa là hệ cao đẳng, lại còn chả dính dáng gì tới nghiệp vụ của công ty, hơn nữa sau khi cô tốt nghiệp cũng không hề có kinh nghiệm làm việc gì cả, haizz, ngoài khuôn mặt xinh đẹp thân hình chuẩn ra, còn có tác dụng gì nữa chứ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!