Mặc dù bên ngoài trời tối đen như mực, nhưng bão tuyết đang dịu đi.
Nhưng người ở khách sạn nghe tin có ô tô dưới chân núi, trong lòng ai cũng dấy lên hi vọng: “Ơn trời, cuối cùng xe cứu hộ cũng đã đến rồi.”
Kính viễn vọng được đặt ở dãy phòng cao nhất, khi Lê Hướng Bắc và những người khác đến xem, trên gương mặt anh ta không có niềm vui như mong đợi.
Trần Tử Huyên bước về phía họ: “Có nhìn thấy xe không?”
Đứng ở trung tâm đại sảnh một lúc lâu, Lê Hướng Bắc nhìn những người xung quanh đang lo lắng, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, cố gắng làm rõ vấn đề.
“Quả thực ba chiếc xe ô tô đang đậu ở bãi đất trống ở phía Tây ngọn núi.”
“Nhưng khoảng cách quá xa, đèn pha không đủ sáng, dùng ống nhòm không nhìn rõ tình hình thực tế ở đó, nhưng tôi nhận ra trên xe có logo của khách sạn…”
Tức là đấy không phải là xe cứu hộ.
Lê Hướng Bắc nói thêm: “Khả năng cao đó là đội bảo trì bị mất liên lạc trước đây.”
Mọi người không giấu được sự thất vọng.
Ai nấy đều xôn xao, nói nhỏ với nhau: “Không phải đến cứu chúng ta.”
“Sẽ không ai tới đây, đồ đạc đã đốt sạch, thức ăn không có, chúng ta sẽ chết ở đây…”
“Mọi người yên lặng đi!” Lê Hướng Bắc khó chịu, lao đến chỗ kỵ sĩ bằng đồng, đạp mạnh một cái, tiếng rung động của kim loại vang lên inh ỏi.
Mọi người im bặt, không gian trở nên yên tĩnh.
Lê Hướng Bắc nhìn vào đám đông và ngọn lửa ở đại sảnh, lớn tiếng: “Có hai tin tốt, mặc dù đoàn xe mà chúng ta nhìn thấy không phải là xe cứu hộ, nhưng đó cũng là việc tốt. Đoàn xe bảo trì của khách sạn có điện thoại vệ tinh. Chúng ta có thể sử dụng điện thoại vệ tinh để nhờ bạn tôi giúp đỡ. Bạn tôi có thể hợp tác với quân đội để sớm giải cứu chúng ta.”
“Thứ hai, hiện tại tuyết và gió ngoài trời bắt đầu yếu đi, thời tiết không khắc nghiệt như chúng ta nghĩ, mọi thứ đang tốt dần lên.”
Lê Hướng Bắc nói là để truyền năng lực tích cực cho mọi người, vậy nên anh ta trình bày những khía cạnh tốt nhất của vấn đề.
Đúng như anh ta nghĩ, mọi người nghe xong đã không còn quá tuyệt vọng.
Trần Tử Huyên kéo Lê Hướng Bắc vào một góc, nói với anh ta bằng tiếng Trung: “Còn thông tin gì nữa không?”
“Gió và tuyết quả thực đã yếu di, đội bảo trì có điện thoại vệ tinh, nhưng…” Lê Hướng Bắc trầm giọng: “Thật kỳ lạ là ba chiếc xe đậu tại chỗ, họ chỉ bật đèn pha, không di chuyển.”
“Chúng tôi đang thảo luận việc tận dụng tình thế bão tuyết đang tạm ngưng, chủ động tìm đội bảo trì.”
Lê Hướng Bắc và một số người khác đang nhỏ giọng thảo luận về việc nên cử ai xuống và làm thế nào để xuống núi.
“Đi bộ chắc chắn không ổn, sẽ rất mất thời gian.” Có người ý kiến: “Không có ô tô, ở trên núi tuyết này, thuận tiện nhất chính là dùng ván trượt…”
“Trượt tuyết vào ban đêm quá nguy hiểm.”
“Chúng ta có vài cái đèn pin công suất lớn, có thể mang theo để dò đường. Trượt tuyết sẽ cử nhân viên khách sạn có tay nghề cao… Bây giờ không còn cách nào khác. Xe của đội bảo trì đang đứng tại chỗ, chắc là họ cũng gặp nạn. Chúng ta không thể chờ chết được, nhất định phải xuống núi tìm điện thoại vệ tinh.”
Trần Tử Huyên thấp giọng nghe bọn họ thảo luận bằng tiếng Anh, cô suy nghĩ một lúc liền tiến lên một bước: “Tôi có thể đi…”
Cô chưa kịp nói xong, Lê Hướng Bắc lập tức đẩy cô lùi lại: “Tôi đi.”
Trần Tử Huyên ngơ ngác nhìn anh ta: “Kỹ năng trượt tuyết của tôi tốt hơn anh.” Lê Hướng Bắc rất nghiêm túc nhìn cô: “Không được!”
“Tại sao?”
Lê Hướng Bắc trở nên cáu kỉnh, hét vào mặt cô: “Đã nói không được là không được, cô nghe không hiểu à?”
“Là tôi dẫn cô đến đây, nếu cô có chuyện gì bất trắc, sao tôi có thể giải thích với Nguyễn Chi Vũ?”
Trần Tử Huyên mím môi, ngừng tranh cãi với anh ta.
Mấy người còn lại nhìn nhau không nói gì cả, vì không hiểu tiếng Trung nhưng tất cả đều biết khả năng trượt tuyết chuyên nghiệp của Trần Tử Huyên.
“Bây giờ anh định trượt tuyết xuống núi à?” Trần Tử Huyên lo lắng nhìn Lê Hướng Bắc và những người khác.
Bùi Hạo Nhiên đi tới, vỗ vai Trần Tử Huyên: “Đoàn xe dừng ở sườn núi. Vùng núi phía Tây thoai thoải, bây giờ gió và tuyết đã ngưng. Vì trời đêm, nên chúng tôi sẽ trượt tuyết với tốc độ chậm, có mang theo đèn pin. Áng chừng khoảng 1 giờ là có thể tìm thấy đội bảo trì…”
“Chỉ cần tìm được điện thoại vệ tinh để liên lạc với Nguyễn Chi Vũ, tất cả chúng ta sẽ sớm thoát khỏi đây.”
Nhìn thấy mọi người đang thảo luận chuyện xuống núi, Chu Tiểu Duy lo lắng bám lấy Hạo Nhiên: “Bùi Hạo Nhiên, kỹ năng trượt tuyết của anh không tốt, anh cũng muốn đi sao?” Chu Tiểu Duy chỉ nói sự thật. Trong số những du khách trượt tuyết, Trần Tử Huyên là một trong số những người có kỹ năng trượt đỉnh cao, còn Bùi Hạo Nhiên chỉ tính là trình độ tầm tầm bậc trung.
Lê Hướng Bắc khó chịu: “Chúng tôi đã hỏi những cao thủ kia rồi, họ đều sợ chết không dám đi.”
Toàn là loại người càng nhiều tiền, càng sợ chết.
Lúc này, nhiếp ảnh gia bước tới, người đàn ông cao gầy yên lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của họ, không nói lời nào.
Trần Tử Huyên nhìn nhiếp ảnh gia vài lần, không ai biết kỹ năng của anh ta ra sao. Anh ta chỉ cầm máy ảnh SLR chụp xung quanh từ khi bước vào khách sạn này, có vẻ như anh ta không có kỹ năng trượt tuyết.
Không thích trượt tuyết nhưng lại tới đây nghỉ mát, khả năng cao anh ta không phải là một nhiếp ảnh gia đơn thuần. Hơn nữa anh ta đã chẩn bệnh cho người già đột quụ ban nãy với một thái độ chuyên nghiệp. Chắc chắn không phải một nhân vật tầm thường.
Trong khi Trần Tử Huyên đang mãi nghĩ, Lê Hướng Bắc và những người khác đã có quyết định.
“Đừng lãng phí thời gian, nếu bão tuyết nổi lên sẽ rất phiền phức. Tuy Bùi Hạo Nhiên có kỹ năng trượt trung bình nhưng lại biết sửa chữa máy móc. Ba chiếc xe dưới núi có lẽ đã bị hỏng. Hơn những địa hình núi Tây khác Đông, rất dễ đi, chỉ cần cẩn thận một chút là sẽ an toàn…”
Nói xong, một vài người trong số họ thu dọn ván trượt tuyết, mặc quần áo chống lạnh, mở cửa khách sạn, sải bước ra ngoài.
Trước khi Lê Hướng Bắc đi, anh ta dường như còn lo lắng, quay đầu lại, hét vào mặt Trần Tử Huyên.
“Trần Tử Huyên, ở lại khách sạn, đừng có mà chạy đi đâu.”
Trần Tử Huyên trả lời: “Tôi biết rồi, tôi sẽ chăm sóc Chu Tiểu Duy và cả những người khác.”
Chu Tiểu Duy ôm Bùi Ức, cậu vẫy tay với bố mình, hét lên: “Bố, bố phải sớm trở lại đấy.”
Không dám lãng phí thời gian, mọi người đều tức tốc lên đường.
Lê Hướng Bắc trượt xuống núi một cách nhanh chóng và gọn gàng, cửa khách sạn đóng sầm lại.
Đám đông trong phòng giải tán và trở lại vị trí ban đầu.
Lúc này, họ chỉ có thể chờ đợi đám người Lê Hướng Bắc mang tin vui trở về.
Trần Tử Huyên bế Bùi Ức vào sảnh, trong khi nhiếp ảnh gia liếc nhìn cô một cách kỳ lạ, đôi môi mỏng cong lên.
Trần Tử Huyên cảnh giác quay đầu lại, nhiếp ảnh gia quay lưng đi, như thể vừa rồi chỉ là ảo giác.
Trần Tử Huyên cúi đầu dọn dẹp những thứ xung quanh. Trước đó cô đã mang ra đây một số chăn mền, bật lửa và con dao thép dài 15 cm từ trong phòng bếp, thép chất lượng tốt và lưỡi dao rất sắc bén.
Cô giấu chiếc bật lửa và con dao vào túi và thắt lưng.