Ngày hôm sau khi Chu Tiểu Duy tỉnh lại, đã là mười hai giờ trưa.
Cô ấy phát hiện bệnh cảm của mình cũng đã đỡ hơn không còn sốt nữa, chỉ là bên cạnh cô có nhiều hơn một người, là đàn ông.
Cô ấy mở to mắt, căng thẳng bất an, trái tim tưởng chừng như có thể nhảy ra ngoài, Bùi Hạo Nhiên lại cùng cô nằm ở trên giường.
Quần áo ngổn ngang ném trên mặt đất, cô cùng với anh ta hai người không mặc đồ, nằm cùng một chỗ ôm nhau.
Đầu óc cô ấy nhanh chóng nhớ lại chuyện cô cùng anh ta ở triền miên ở trên giường.
Cả người cô ấy trở nên chậm chạp.
Mà câu đầu tiên khi Bùi Hạo Nhiên tỉnh dậy hỏi cô ấy chính là: “Em cảm thấy anh có được không?”
Cô ấy nhìn người đàn ông đang gối đầu nằm bên cạnh mình, không nhịn được mà hét lên.
“Vì sao lại thành như vậy?”
Mặt Chu Tiểu Duy đỏ như gan lợn, lấy chăn trên giường che kín người, đặc biệt là trước ngực, không thể chấp nhận được lần đầu tiên của mình lại như vậy được.
“Em cảm thấy chỗ nào không thoái mái sao?” Bùi Hạo Nhiên một tay kéo cô ấy trở về, ánh mắt nghiêm túc hỏi lại cô ấy.
“Đừng nhắc nữa, đừng nhắc nữa!”
Cô ấy không dám nhìn thẳng vào anh ta.
Hai tay Bùi Hạo Nhiên bắt đầu chạm vào cô ấy, cố ý sát lại gần cô ấy, nhìn chằm chằm cô gái trước mặt bởi vì ngượng ngùng mà hai má trở nên đỏ bừng, sau đó liền nói một câu.
“Chuyện này về sau làm vài lần sẽ quen, nghe nói lần đầu tiên sẽ cảm thấy không thoải mái.”
Cả người Chu Tiểu Duy cứng đờ, lập tức vùi mặt vào gối.
Vì sao lại cùng anh ta…
Cô ấy nhớ ra rồi, lúc sáng sớm bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, sau đó liền ôm chặt lấy anh ta không cho rời đi.
Vì sao cô ấy lại thổ lộ với anh ta, vì sao lại nói thích anh ta chứ?
Vì sao cô ấy lại chủ động lên giường với anh ta?
Đúng là mất mặt mà!
“Chu Tiểu Duy, em đừng lo lắng, là anh tự nguyện.” Bùi Hạo Nhiên đang nằm ở trên giường thấy bộ dạng thống khổ của cô ấy, tâm tình anh ta lại trở nên vô cùng tốt, còn cố ý nói với cô ấy, sau đó lại phá lên cười.
“Tôi bị bệnh mộng du, không tính toán gì hết!”
Cô ấy nóng nảy, cam chịu hô một tiếng, rõ ràng cũng đang đùa giỡn.
Một cô gái khác cũng bị giày vò tới sáng sớm mới có thể ngủ yên.
Đến khi mặt trời lên cao quá đầu người, Trần Tử Huyên muốn tỉnh dậy, nhưng mà người đàn ông trên giường kia không biết tốt xấu lại có thể vô lại mà giữ cô trên giường, hơn nữa lại là giường của cô!
“Ngủ thêm một lát nữa đi.” Mới vừa ngồi dậy được một nửa, lập tức đã bị anh nhanh tay kéo trở về, hai tay ôm chặt lấy cô, vùi đầu vào hõm cổ cô, hưởng thụ cảm giác ôm cô.
“Này, mau dậy đi!” Trần Tử Huyên bị hàng động của anh làm cho đỏ mặt, nhưng rõ ràng Nguyễn Chi Vũ lại không quá vui vẻ, quay người lập tức đè cô xuống dưới thân mình.
Ánh mắt anh trở nên mơ màng, cười cười hỏi một câu: “Có muốn không?”
Trần Tử Huyên cảm thấy khó thở: “Tôi muốn dậy!”
Cả người cô dưới sự đụng chạm của anh mà truyền đến từng đợt tê dại, vươn tay muốn đẩy anh ra, nhưng không may lại tát vào mặt người đàn ông thối tha này.
“Trần Tử Huyên, chúng ta đang thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, việc chúng ta làm là danh chính ngôn thuận, em không thích sao?” Anh chậm rãi nhả ra từng chữ, giống như đang dụ dỗ cô.
Cậu chủ Nguyễn đúng là càng ngày càng không biết xấu hổ.
“Đúng là máu dồn lên não, anh còn đang phát sốt đó.”
Đang bị bệnh, lại có thể nghĩ đến loại chuyện này.
Bình thường Trần Tử Huyên luôn nói toạc ra, nhưng với chuyện vợ chồng cô rất có nguyên tắc, khi bà dì đến thì không thể làm, bị bệnh cũng không thể làm.
Tóm lại, hiện tại cô không thể đáp ứng yêu cầu của anh. Cậu chủ Nguyễn ngã xuống khỏi giường.
Trần Tử Huyên đi đến bên cạnh giường, cúi đầu thấy đối phương đang chật vật xoay người trên sàn, nhất thời phá lên cười.
Đáng đời!
Sắc mặt Nguyễn Chi Vũ đúng là rất khó coi, thân hình cao lớn đứng bên cạnh giường, nhìn chằm chằm cô từ trên cao xuống, mạnh mẽ nói: “Sau này chuyển đến nhà tôi đi.”
Trần Tử Huyên hiểu rất rõ, chiếc giường trên phòng 502 kia lớn như thế nào, có thể anh cố ý tìm người đặt làm theo yêu cầu.
Ở một nơi tồi tàn như thế này, còn mua một đống đồ dùng đắt tiền, cũng chỉ có anh mới làm như vậy.
Trần Tử Huyên vờ như không để ý đến anh, vội vàng đứng dậy, lại không mặn không nhạt mà buông một câu: “Xin lỗi, giường nhà tôi quá nhỏ, thật sự là khiến cậu chủ như anh chịu khổ rồi.”
“Đúng là tôi phải chịu khổ rồi.” Anh lại có thể tìm được một câu trả lời không tồi như vậy.
Người này đúng là vẫn còn bệnh, đặc biệt ấu trĩ, nói xong liền giang hai tay lao về phía cô, mặt Trần Tử Huyên không biểu cảm mà nhìn người đàn ông không khác gì một con gấu túi đang cọ cọ vào người cô.
Đầu anh tựa vào vai trái của cô, môi mỏng cọ xát vào cổ cô, vài sợi tóc xõa xuống mặt, chóp mũi anh đều là hơi thở ngọt ngào giống như trẻ con của cô, tâm tình cũng theo đó đặc biệt tốt lên.
Lúc này Trần Tử Huyên lại cảm thấy có chút buồn cười, nghi ngờ anh có phải đang bị bệnh hay không.
Thật là mất hết hình tượng, không biết đây có phải là Nguyễn Chi Vũ không nữa.
Đúng là trẻ con.
“Hiện tại tôi đã gọi đồ ăn bên ngoài rồi, nên làm phiển anh mau uống thuốc ở trên bàn đi.”
“Không uống.” Nghe thấy cô yêu cầu mình uống thuốc, Nguyễn Chi Vũ lập tức nhíu mày, sát lại gần bên tai cô giọng nói khàn khàn, trực tiếp cự tuyệt.
Trần Tử Huyên chuẩn bị tức giận, nhưng thanh âm trầm thấp lại truyền đến, anh nói: “Trần Tử Huyên, anh cảm thấy chúng ta cứ như vậy thật tốt.”
Nháy mắt cả người cô cứng đờ, cô nhớ rõ, buổi tối sấm chớp hôm đó, anh từng nói với cô một câu như vậy.
“Trần Tử Huyên, anh cảm thấy chúng ta cứ như vậy cả đời thật tốt.”
Cậu chủ Nguyễn ngày thường cao cao tại thượng nhưng thật ra cũng không có khó hiểu như vậy, anh cũng chỉ là một người bình thường, cũng biết vui buồn giận hờn như những người khác.
Bỗng nhiên tim đập có chút nhanh hơn, cô muốn đẩy anh ra một chút, muốn nhìn thấy ánh mắt lúc này của anh.
Nhưng anh không cho, gắt gao ôm chặt lấy cô: “Em muốn đi đâu?”
Anh đột nhiên cao giọng, dường như trong đó mang theo một chút tức giận.
Trần Tử Huyên nhất thời hoảng hốt, không nghĩ tới anh sẽ có phản ứng như vậy, Nguyễn Chi Vũ dường như nghĩ ra gì đó, nhất thời kích động nghiến răng nghiến lợi: “Trần Tử Huyên, tôi không thích phụ nữ nói dối, không ngờ em cũng như vậy.”
“Em đã hứa với tôi, em đã hứa sẽ không đi đâu, buổi tối hôm đó tôi hôn mê, vì sao em lại muốn chạy trốn? Chỉ vì một cuộc điện thoại của dì em liền rời đi, em xem tôi là cái gì?”
Cô kinh ngạc khi nhìn thấy sâu trong mắt anh tràn ngập sự giận dữ và không cam lòng, trong đó còn có một tia bi thương.