“Đang nhìn cái gì vậy?” Một bóng dáng anh tuấn từ bên phải đi tới. Lê Hướng Bắc cầm hai gói cháo đặt lên bàn, sau đó rất tự nhiên ngồi vào vị trí bên cạnh cô.
“Anh đi lâu như vậy là để mua cái này à?” Trần Tử Huyên thu hồi ánh mắt, thấy tên này cẩn thận đặt hai gói cháo ra ngoài.
Lê Hướng Bắc có thể nói là một chuyên gia đẳng cấp thế giới về ăn, uống và vui chơi.
Anh ta đặc biệt trừng mắt nhìn người phụ nữ này một cách khinh bỉ: "Không biết gì cả."
Vốn dĩ anh ta đến khách sạn để đón cô đi đến Trung Hoàn nhưng cô nhất quyết không đi. Về phần lý do, Trần Tử Huyên rất thản nhiên nói thẳng với anh ta rằng không muốn nhìn thấy một số người. Quan hệ kỳ lạ giữa cô và Nguyễn Chi Vũ bây giờ không phải là một bí mật. Không biết có phải Lê Hướng Bắc sợ cô chết đói trong khách sạn hay không, rất hào phóng nói sẽ đưa cô đi ăn những món ăn ngon và chính thống nhất ở Hồng Kông.
"Cháo thuyền của thím Vương trước đây từng bán. Cậu đẹp trai, cậu là người thân của thím Vương sao? Thơm thật đấy."
Chủ quầy hàng mang theo mấy đĩa đồ ăn xào tới, nhìn về phía hai gói cháo của Lê Hướng Bắc rồi lộ ra vẻ kinh ngạc vui mừng, giơ ngón tay cái lên với bọn họ: "Cháo này ngon lắm đấy..."
"Mười năm trước, thằng cháu của tôi kiếm được tiền thì liền lên núi hưởng phúc. Tuy nhiên, mỗi lần đến Hồng Kông, nó đều phải đến nhà đó để ăn cơm."
Lê Hướng Bắc thuộc dạng cao to, giàu có và đẹp trai, cử chỉ khéo léo, nụ cười tươi hình người dạng chó trên khuôn mặt điển trai, và không hề có trở ngại gì khi giao tiếp với chủ quầy hàng.
Trần Tử Huyên rất ngạc nhiên.
Cô vội vàng nắm lấy tay áo anh ta và nhấn mạnh: “Nói với ông ấy tôi muốn có rau mùi. Tôi muốn bỏ thêm một bó rau mùi vào món cháo này.” Cô rất thích mùi của rau mùi.
Chủ quầy hàng cười khen: "Bạn gái của cậu xinh quá, nhìn chẳng khác gì ngôi sao lớn."
"Không phải bạn gái của tôi."
Trên mặt Lê Hướng Bắc có chút căng thẳng, cao giọng phủ nhận.
Trần Tử Huyên nở một nụ cười quyến rũ, nói một câu: “Bởi vì anh ta thích đàn ông.” Tiếng phổ thông chính thống, mọi người ở đây đều có thể hiểu được.
Chủ quầy hàng sững sờ một chút, dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Lê Hướng Bắc, lập tức lớn tiếng tỏ thái độ: "Cậu yên tâm đi, chúng tôi ủng hộ đồng tính luyến ái!"
Lê Hướng Bắc đen mặt.
Trần Tử Huyên gọi hai cốc bia, vừa uống vừa không nhịn được vỗ bàn cười nghiêng ngả.
"Trần Tử Huyên chết giẫm, tôi nói cho cô biết, cô đừng quá đắc ý."
Đỉnh đầu cậu chủ Lê bốc khói, lòng dạ hẹp hòi bắt đầu phát tác, giật lấy tô cháo trên bàn của cô: “Đây là tôi đem tới để kiếm nhân tình đấy.”
Trần Tử Huyên vươn hai tay bưng mấy đĩa ốc xào trên bàn, cồi bò xào măng chua và các loại rau xào nhỏ khác, thề thốt rằng: "Cái đống này, của tôi! Anh nhổ món cơm niêu đất mà anh vừa ăn ra cho tôi đi."
"Muốn tôi nôn phải không?"
Không biết có phải cậu chủ Lê mất trí hay không: "Được rồi, bây giờ tôi sẽ nôn hết ra ngoài..." Anh ta dùng tay phải kéo cô tiến lại gần mình, cái đầu cọ vào trong lòng cô làm động tác muốn nôn trên người cô.
"Cút đi, cút đi."
Nhìn thấy bộ dạng anh ta như rất tích cực, Trần Tử Huyên lo lắng, dùng hai tay đẩy cái đầu to của anh ta ra một cách liều mạng: "Lê Hướng Bắc, anh cẩn thận tôi đánh anh đấy."
“Tôi được nôn hết ra người cô thì cái gì cũng đáng giá.” Nỗi uất hận lâu nay trong lòng của Lê Hướng Bắc sắp bùng nổ, anh ta đã muốn báo thù từ lâu, vòng hai tay ôm eo cô, không hề buông ra, giận hờn cứ như một đứa trẻ vậy.
Người đàn ông này thật không biết xấu hổ.
Trần Tử Huyên sao có thể để anh ta thành công? Chiếc giày cao gót bên chân phải đá vào giày da của anh ta một cách tàn nhẫn, khiến cho cậu chủ Lê ở phía đối diện rú lên một tiếng đau đớn.
Bây giờ không muốn buông tay cũng phải buông tay: “Đồ đàn bà độc ác!” Anh ta tức giận đến mức nói chuyện cũng phát run.
Nhìn thấy bộ dạng chật vật của anh ta, Trần Tử Huyên nói: "Anh nên mừng vì tôi đã không đá vào em trai của anh ha ha ha..." Cô điên cuồng đập vào mặt bàn, cười càng lúc càng ngạo mạn hơn. Mà những người xung quanh cũng đang theo dõi hai người bọn họ làm ầm ĩ, cũng lần lượt phát ra những tràng cười to.
Lê Hướng Bắc cam chịu đứng dậy, cầm lấy một lon bia lạnh, mở lon, đổ vào cổ họng, sự mát lạnh xâm nhập vào tận trong lòng.
Chết tiệt, may mắn là không có ai ở đây biết anh ta.
"Lê Hướng Bắc, trước kia các anh đã từng ghé mấy quán ăn ven đường như thế này bao giờ chưa?"
Trần Tử Huyên đã uống hết năm lon bia, hai má có chút đỏ ửng, say khướt, đột nhiên nghĩ đến điều mà cô có hơi tò mò.
Lê Hướng Bắc mang thù trừng mắt nhìn cô một cái: "Cô uống cho hăng đi, đợi lát nữa tôi sẽ ném cô xuống gầm cầu vượt."
"Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với anh đó."
Khi say, người phụ nữ này càng không có hình tượng gì, nhích một cái ghế lại gần anh ta: “Anh nói đi, mau nói cho tôi biết, Nguyễn Chi Vũ có đến quán ăn ven đường uống rượu như anh không?” Cô tỏ vẻ rất tò mò.
Lê Hướng Bắc không ngờ rằng cô lại đột nhiên nhắc đến cái tên Nguyễn Chi Vũ, trong lúc nhất thời không phản ứng lại kịp.
Trần Tử Huyên lắc đầu: “Chắc chắn là không có đúng không?” Tay phải cô vung vẫy loạn xạ trong không trung, giọng nói càng thêm kiên định: “Loại người như anh ấy khác với anh. Mặc dù anh là một cây củ cải lăng nhăng, nhưng anh dễ sống chung lắm. Anh ấy không giống…”
"Suốt cả ngày anh ấy cứ y như cục băng, lạnh như băng... Tôi vẫn không biết trong lòng anh ấy đang nghĩ gì."
Lê Hướng Bắc trở nên trầm mặc. Đã sớm biết cô là đồ nghiện bia rượu, nhưng thích uống không có nghĩa là có thể uống được, chẳng hạn như người phụ nữ này.
Anh ta nghe cô nói những lời này thì thật ra có hơi ngoài ý muốn.
“Nết say rượu thật tệ.” Anh ta không nhịn được mà cà khịa.
Nhìn thấy cô vẫn còn đang cố gắng uống bia điên cuồng, khuôn mặt xinh đẹp cũng đỏ bừng hết cả lên, giống như bản tính ương ngạnh của cô vậy. Lê Hướng Bắc lần thứ 108 tự hỏi tại sao ngay từ đầu Nguyễn Chi Vũ lại thích cô. Người phụ nữ không đáng tin cậy này tuyệt đối không phù hợp với anh chút nào.
Tuy nhiên, cô thực sự là một người phụ nữ rất đặc biệt.
Anh ta nhìn cô đang đỏ mặt giơ tay định uống rượu tiếp. Cô khẽ cau mày như đang suy nghĩ điều gì đó, đôi mắt thẳng thắn và nghiêm túc của cô rất đẹp, đôi con ngươi lấp lánh rất dễ khiến người ta bị mê hoặc. Vả lại ngoại hình của Trần Tử Huyên rất ưa nhìn. Có lẽ là di truyền từ mẹ của cô, nghe nói mẹ cô, cô Cả nhà họ Cố, là một đại mỹ nhân hào hoa phong nhã.
Trong lòng Lê Hướng Bắc có một cảm giác rung động rất kỳ lạ. Anh ta nhanh chóng quay đầu lại, không để ý đến bộ dạng say xỉn ngu ngốc của cô nữa.
“Này, Trần Tử Huyên, cô nói thẳng đi, có phải vì Nguyễn Chi Vũ mà cô muốn tham gia quảng cáo này không?” Giọng anh ta đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Gió đêm mùa đông lạnh lẽo thổi qua khiến tinh thần người ta tỉnh táo hơn, cô lắc đầu với anh ta, nói hai chữ: "Không phải."
"Cho dù không có anh ấy thì như thế nào, tôi vẫn có thể sống tốt."
Cô ngẩng đầu nói với bầu trời, tùy ý cười to, nụ cười rạng rỡ sáng lạn.
Lê Hướng Bắc bất lực sờ trán thở dài: "Trần Tử Huyên, cô có biết ở chung một chỗ với cô thật sự rất mất mặt hay không."
"Anh nói mất mặt cái gì đó, có gan nói lại đi."
Cô túm lấy cà vạt của anh ta mà kéo, Lê Hướng Bắc sắp bị cô siết cổ chết. Cô rõ ràng là mượn rượu giết người mà.
Tức thì, cô lại nhớ đến hận cũ thù mới: "Còn nữa, lần trước tôi đã nằm trong bệnh viện rồi, không hiểu sao anh còn đến mắng tôi, nói ai ở cùng với tôi là xui xẻo, anh vẫn còn chưa xin lỗi tôi đâu. Xin lỗi, xin lỗi nhanh lên!"
Lê Hướng Bắc khó chịu: "Sao cô lại thù dai như vậy chứ?"
"Tôi có thể nhớ anh cả đời đấy!"
Trần Tử Huyên đánh ợ một tiếng, rất có khí thế mà rống lên một câu với anh ta. Nhưng Lê Hướng Bắc nghe thấy lời này cảm thấy có chút là lạ, đột nhiên trở nên trầm mặc.
Đinh đinh...
Chiếc điện thoại trong chiếc túi xách màu đỏ hồng mà cô đặt trên bàn đang rung lên, kèm theo một bản nhạc chuông réo rắt.
Là một tin nhắn văn bản.
[Tránh xa Lê Hướng Bắc một chút]
Giống như phản ứng của giác quan thứ sáu, Trần Tử Huyên đột nhiên lắc đầu, quay đầu nhanh chóng nhìn về hướng lạnh lùng kia, chiếc Ferrari màu đen vẫn đang đậu ở đó.