Tầm mắt Trần Tử Huyên hơi mơ hồ không rõ, sáng nay ở nhà họ Nguyễn chuyền hai bình dịch dinh dưỡng gì đó, nghe nói là bổ dưỡng cho thai, nhưng mà có tác dụng phụ chính là mệt mỏi muốn rã rời.
Ánh mắt cô hơi mờ mịt nhìn Lê Hướng Bắc đối diện, tay phải vỗ mạnh lên mặt bàn.
Cô đứng lên, khí thế tràn đầy: “Cái gì mà lừa đảo hả! Tôi có mười ba yêu, là mười ba yêu đó cậu biết chưa hả! Trả cho tôi mười ba lần tiền đó, nhanh lên, tôi muốn tiền mặt...”
Mặt khác lại có hai người đàn ông độc thân không dám nói lời nào, đây là người phụ nữ của Nguyễn Chi Vũ đó.
“Cô nhìn xem, cô nói cái gì mà mười ba yêu, cô còn thiếu một cây tiểu điếu!” Lê Hướng Bắc đang dự tính muốn nói lý lẽ với cô.
Trần Tử Huyên cầm một cây bài lên, bịch một tiếng, đặt xuống trước mặt anh ta.
“Cái này của tôi chính là tiểu điếu!”
Lễ Hướng Bắc tức đến nỗi không nói nên lời, mà lúc này Nguyễn Chi Vũ và Ngô Tuấn Khải vừa lúc đi qua bên này, anh xét duyệt công văn xong rồi lại phát hiện Lê Hướng Bắc kia vẫn chưa đưa Trần Tử Huyên ve.
“Làm sao vậy?” Vừa mới bước vào đã cảm thấy không ổn.
“Nguyễn Chi Vũ, người này của anh muốn hãm hại tôi.” Trần Tử Huyên túm lấy cánh tay anh, giọng điệu giống như đang trách cứ cáo trạng.
Nguyễn Chi Vũ kinh ngạc, hạ mắt nhìn xuống, cô ấy chủ động túm lấy tay mình, lại nhìn qua khuôn mặt khổ sở của Lệ Hướng Bắc.
Nhìn lướt qua cái bàn bày mạt chược, anh lập tức hiểu ngay tình huống.
“Chi Vũ, vợ cậu không chịu nói lý lẽ, cô ấy vậy mà nói đây là tiểu điều.." Lệ Hướng Bắc tức giận đến thối mặt, chỉ vào một cây bài, tức giận phản bác.
Nguyễn Chi Vũ nhìn anh ta, cực kì bình tĩnh mở miệng nói: “Đây chính là tiểu điều.”
Cái gì hả?
Lê Hướng Bắc và đám người khác mặt như vừa mới ăn sâu, khiếp sợ không thốt lên nổi lời nào.
Trong lòng cực kì phẫn nộ... Trần Tử Huyên cô là yêu quái!
Trong lòng Trần Tử Huyên không hiểu sao lại có hơi mất mát.
Ngày hôm sau sau khi tỉnh lại, cô hoàn toàn quên hết chuyện chơi mạt chược hôm qua, đầu óc thấy hơi nặng nề, ngủ thẳng đến đến mười giờ mới rời giường.
“Nguyễn Chi Vũ đâu? Sau khi cô tỉnh lại thì phát hiện chẳng thấy bóng dáng anh đâu.
Cô vừa mới ra khỏi phòng khách sạn, vừa hay gặp được Lê Hướng Bắc, anh ta cực kì ghi hận chuyện hôm qua cô hãm hại mình, lạnh lùng mở miệng. “Cô tự quay về nhà họ Trần đi, cậu ấy không thể đi cùng
CO."
“Chi Vũ đi thăm mộ, hôm nay là ngày Lưu Oánh Oánh mất.”
Đáng lẽ Nguyễn Chi Vũ phải đi về nhà họ Trần với cô, chỉ là nghe nói hôm nay anh muốn đi thắp hương cho bạn gái cũ, hẳn là anh rất yêu người con gái đó.
Cơn mưa ở thành phố C rốt cuộc cũng tạnh ráo, cô ở đại sảnh tầng một thấy hơi do dự.
Cô không muốn quay về nhà họ Trần...
“Trần Tử Huyên...”
Đột nhiên từ cửa khách sạn truyền đến một âm thanh quen thuộc, một giọng nói già nua và đầy kích động.
Vẻ mặt Trần Tử Huyên lộ vẻ không dám tin, lập tức bước nhanh tới. “Bà nội.” Giọng nói của cô bỗng nhiên nghẹn ngào.
“Trần Tử Huyên, đúng là con, con thật sự đã trở về! Đứa nhỏ này, con đã đi đâu vậy, nhiều năm như vậy rồi mà không chịu về gặp bọn ta, có biết bà nội lo lắng cho con lắm không hả? Trong đôi mắt đẹp đẽ quý giá của bà cụ nhà họ Trần như chứa nước mắt, giọng điệu nghe vừa thân thiết vừa bất đắc dĩ.
Trần Tử Huyền thấy lồng ngực mình chua xót, lập tức ôm chầm lấy bà lão trước mặt.
Trần Tử Huyền không ngờ bà nội lại tự mình tới khách sạn đón mình, đã sáu năm không gặp rồi, trong lòng cô vừa áy náy lại thấy rất rối rắm.
“Mấy ngày trước cụ ông bên nhà họ Nguyễn ở thành phố A gọi điện thoại cho bọn ta” Vẻ mặt bà lão họ Trần vui mừng, nắm tay cô ngồi vào trong xe. “Bà nội đã nhìn con lớn lên từ khi nhỏ, nếu hôm nay ta không tự mình tới đón con, con sẽ lại chuồn đi mất, mà nếu đã quay về rồi thì không được chạy loạn nữa.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!