Trần Tử Huyên dạo quanh tiểu khu, cuối cùng ngồi lên ghế đá dưới bóng cây, cô ngẩng đầu nhìn tòa nhà thương mại 60 tầng trước mặt với vẻ mặt trầm tư. Bức tường bên ngoài của toàn bộ tòa nhà được làm bằng kính đen đặc biệt, logo tập đoàn IP&G màu bạc khổng lồ đập vào mắt, vừa lung linh vừa đẹp đẽ.
Như nghĩ tới điều gì đó, cô cúi đầu, đá vào viên sỏi nhỏ bên cạnh chân.
Khu nhà này rất gần nơi anh làm việc, chỉ cách đó hai km, trước đây cô chỉ muốn nhanh chóng thuê nhà nên không nghĩ nhiều, bây giờ nhìn tòa nhà này cô cảm thấy rất khó chịu.
“Có nên đổi chỗ khác không?” Cô rối rắm tự hỏi.
Vị trí của tiểu khu này rất thuận lợi, xung quanh là các nhà hàng, khu mua sắm, giao thông ở đây thuộc loại tốt nhất cả nước, nếu không phải vì có văn bản cấm quy hoạch, nơi này đã sớm trở thành như khu phố phồn hoa.
"Nghĩ gì vậy?"
"Đang nghĩ có nên chuyển nhà hay không."
Một giọng nói vang lên, cô vô thức đáp lại sau đó sững sờ một giây, lúc quay đầu lại thì kinh ngạc nhìn hai người trước mặt.
“Tử Huyên, dì nghe nói con vừa chuyển tới đây.” Cố Như Yên phức tạp nhìn cô.
Chu Tiểu Duy đã trở lại, cô ấy vẫn còn hơi tức giận: "Lúc sáng cậu vô tâm đuổi tớ đi, vốn dĩ tớ định mặc kệ cậu nhưng dì Cố nói nhà mới phải thắp hương lễ phật mới may mắn.”
Nói xong cô ấy lại nói thêm: "Đúng rồi, Đường Duật cũng tới đây."
Lối nhỏ phía sau hai người có một bóng người cao gầy đang đi về phía họ, Trần Tử Huyên nhìn những người tự tới mà trên mặt không có biểu cảm gì.
"Dì Cố, theo tục lệ có phải là phải thắp hương ở bốn góc nhà để cúng không ạ?"
"Bữa tối cứ ra ngoài mua đồ về rồi tự nấu đi, chúng ta mở một bữa tiệc ăn nhà mới."
Chu Tiểu Duy và Cố Như Yên sôi nổi nói chuyện, như thể họ rất hào hứng với việc chuyển nhà, còn nói muốn đi mua một cái chậu sắt để hóa vàng, Chu Tiểu Duy sai Trần Tử Huyên đi mua vài đồ lặt vặt còn cô ấy và Cố Như Yên lên trước để cầu khấn.
Đường Duật đi cùng Trần Tử Huyên đến siêu thị gần đó, hai người không nói chuyện, một trước một sau đi ra khỏi cửa tiểu khu, bước đi ăn ý tự nhiên.
"Trước kia hai người họ ở chung thế nào, Đường Duật cũng không nói chuyện như thế này sao?"
Chu Tiểu Duy nhìn hai bóng dáng xa dần, trong lòng có chút hóng chuyện, cô ấy vinh hạnh được ở chung với Đường Duật hai tháng, tuy có Trần Tử Huyên nhưng trước đó tâm trạng của cô không tốt lắm nên hai người bọn họ không hề nói chuyện với nhau.
Cố Như Yên thành kính thắp hương cầu phúc, sau khi xong việc thì cười nói với cô ấy: “Một lát nữa sẽ biết.”
"Váy của phụ nữ càng ngắn thì biểu hiện của thị trường tư bản càng tốt..."
Lúc Chu Tiểu Duy ra mở cửa, cô ấy thấy hai người kia đã trở lại, trong tay còn cầm vô số túi lớn túi nhỏ, hơn nữa còn nghe thấy giọng nói trong trẻo dễ chịu của Đường Duật đang nói mấy câu không thể giải thích được.
"Có một người đàn ông đi công tác phải ở khách sạn, hướng dẫn viên đã dẫn anh ta đến ở trong một khu biệt thự có lối trang trí cao cấp theo phong cách châu Âu. Người đàn ông lo lắng vì phí ăn ở quá cao, hướng dẫn viên nói tiền ăn ở chỉ bằng một nửa giá thị trường, người đàn ông nghe xong thì cảm thấy giật mình, anh ta nghi ngờ chỗ đó có vấn đề."
“Hai người đang nói cái gì vậy?” Chu Tiểu Duy lấy một túi lớn nguyên liệu tươi và hỏi họ.
Trần Tử Huyên liếc cô ấy và nói: "Đường Duật đang kể chuyện cười."
Đầu óc Chu Tiểu Duy bế tắc.
Hai người đi tới phòng khách rồi ngồi xuống, sau đó cô ấy nghe thấy Đường Duật tiếp tục nói bằng giọng nói rất bình tĩnh: "... Hướng dẫn viên bảo anh ta yên tâm, bởi vì ở đó từng nuôi heo."
Đồng tử của Trần Tử Huyên hơi mở ra, sau đó ra vẻ hiểu ý gật đầu.
Chu Tiểu Duy ngơ ngác đi vào nhà bếp, sau đó cô ấy rối rắm hỏi Cố Như Yên: “Họ đang nói gì vậy?” Đó mà là chuyện cười sao.
Cố Như Yên bắt đầu rửa rau, vừa cười vừa nói: "Đường Duật nói chuyện cười tài chính, nhưng người hiểu được lại rất ít, chỗ nào cũng hãm hại nhau nên phải cẩn thận."
Chu Tiểu Duy vẫn đang bối rối, vừa rồi nam thần đang nói chuyện cười tài chính sao?
Cô ấy quay đầu lại và liếc nhìn về phía chiếc ghế sô pha.
Chu Tiểu Duy đưa ra kết luận: “Cách dỗ người của Đường Duật thật sự rất đặc biệt.” Nam thần đang ép mình kể một câu chuyện cười.
“Đó là bởi vì tâm trạng của Tử Huyên không tốt nên Đường Duật mới kể chuyện cười cho con bé, chuyện này không thường xảy ra đâu.” Thường ngày nếu không có việc gì thì đừng hy vọng Đường Duật nói thêm lời nào.
Chu Tiểu Duy thở dài: "Bọn họ cũng khá hợp nhau."
"Nếu ngay từ đầu Tử Huyên nghe lời người lớn thì đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy."
Sắc mặt Cố Như Yên đột nhiên trở nên nặng nề: "Hai lọ tro cốt dì đặt ở trong nhà mỗi ngày đều phải cho nước sạch, dù thế nào thì cũng cảm thấy yên tâm hơn."
Ánh mắt Chu Tiểu Duy cũng ánh lên vẻ đau buồn, phòng khách ở đây quá nhỏ, bọn họ không dám nói chuyện về đứa bé nữa, vì sợ Trần Tử Huyên nghe xong sẽ buồn bã.
Năm giờ chiều, bọn họ chuẩn bị một bàn nhiều món ăn phong phú, bốn người ngồi quanh chiếc bàn tròn nhỏ dùng bữa, rất ấm áp, nhưng Đường Duật, một người đàn ông duy nhất lại có vẻ rất không thoải mái.
"Đường Duật, bọn tôi dùng đũa chung để gắp thức ăn, anh ngồi ăn với chúng tôi một bữa đi."
Chu Tiểu Duy đã ở cùng anh ta hai tháng nên biết tính tình của anh ta, trước đây mỗi lần ăn đều như ăn đồ ăn Nhật Bản, đều tách đồ ra nấu, hơn nữa hai người còn ăn vào thời điểm khác nhau.
“Cho may mắn.” Cố Như Yên đặt một bát cơm trước mặt anh ta.
Đôi lông mày xinh đẹp của Đường Duật khẽ cau lại, có vẻ như rất không quen ăn cùng bàn với người ta, anh ta không thích việc quá thân cận với người khác.
Nhưng Trần Tử Huyên lại vô cùng tự nhiên gắp một đữa lớn rau xanh vào bát của anh ta.
Khuôn mặt tuấn tú của Đường Duật hơi sững lại, anh ta nhìn chằm chằm vào bát của mình, sau đó quay lại nhìn cô, Trần Tử Huyên mặc kệ anh ta, bình tĩnh ăn cơm của mình.
Cố Như Yên đã sớm biết sẽ như vậy nên mặt mang theo ý cười nói với Chu Tiểu Duy: "Mấy món này đừng để qua đêm, ăn thêm đi."
Chu Tiểu Duy trợn tròn mắt, nhìn Đường Duật đang đối mặt với mình đang tự dằn vặt trong một phút, sau đó vô cảm cầm chiếc đũa mới lên, ăn cơm một cách máy móc.
Chu Tiểu Duy bỗng dưng muốn cười, bộ dạng không tình nguyện lại không dám phản kháng của Đường Duật thật sự rất buồn cười.
"Trần Tử Huyên, nếu cậu gặp khó khăn gì có thể nói với Đường Duật, chỉ cần cậu nói, anh ta nhất định sẽ giúp cậu..."
Sau khi ăn xong, hai người đang thu dọn đồ đạc trong phòng ngủ, Chu Tiểu Duy do dự một lúc mới nói.
Cô ấy nhớ Trần Tử Huyên đã từng nói có chút nghi ngờ về cái chết của đứa trẻ, nếu là người thường thì chẳng thể làm gì, nhưng Đường Duật thì khác, anh ta có thể điều tra.
Trần Tử Huyên liếc nhìn cô ấy, nhưng cuối cùng không nói gì.
Sau khi Cố Như Yên dọn dẹp bát đĩa xong rồi cắt một ít hoa quả đem ra, chỉ còn lại ba người phụ nữ trong nhà, Đường Duật vừa ăn xong thì trả lời một cuộc điện thoại liền rời đi trước.
"Tử Huyên, sau này con định ăn cơm thế nào?"
"Chắc chắn là cậu ấy sẽ gọi đồ ăn bên ngoài tới."
"Đường Duật mua cho cô ấy một cái nồi màu tím, bình thường nếu muốn nấu canh rất dễ dàng..."
Cố Như Yên và Chu Tiểu Duy nói chuyện phiếm, Trần Tử Huyên không tham gia vào chủ đề này, ánh mắt cô luôn luôn nhìn về phía cửa sổ, màn đêm dần dần trở nên đen kịt.
Trần Tử Huyên có vẻ hơi lơ đễnh, vừa rồi...
Lúc Đường Duật vừa định rời đi, cô đi theo sau anh ta là vì có chuyện muốn nói với anh ta, nhưng vừa bước ra khỏi chung cư, cô đã thấy Mạc Cao vội vàng đi tới, hai người đang nhỏ giọng nói chuyện.
"Đã tìm thấy USB."
"Tôi đã kiểm tra theo cách cậu nói, USB rất sạch sẽ, trên đó không có dấu vân tay, điều này không bình thường, ngay cả dấu vân tay của An Lỗi cũng không có, rõ ràng là đã bị ai đó xóa sạch, đã có người xem qua video này."
Gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, hơi lạnh làm người ta sảng khoái, Trần Tử Huyên định thần lại, sau đó nhìn vầng trăng tròn bị mây che trên bầu trời đêm đen kịt.
...Cô nên tin ai đây.
Vào khoảng 10 giờ tối, Cố Như Yên và Chu Tiểu Duy đều trở về, cả hai thấy Trần Tử Huyên khá tốt nên cũng đều yên tâm.
Trần Tử Huyên sau khi tắm xong thì bước ra ngồi trên chiếc ghế sô pha nhỏ, theo thói quen co người lại, trong đầu đang suy nghĩ nhiều chuyện.
Đầu óc rối loạn...
Đột nhiên có tiếng "uỳnh" một cái khiến cô giật mình.
Cô ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, sau đó lại "uỳnh" thêm một cái nữa...
Những tiếng động này không liên tục, cứ như trên lầu có ai đó đang chơi bóng rổ vậy.
Nghe nói có một người mới chuyển tới, "Rốt cuộc anh ta đang làm cái quái gì vậy, buổi tối mà ồn ào như vậy!!"
Trần Tử Huyên cảm thấy cô thực sự nên cân nhắc tìm một nơi khác để chuyển đi, tòa nhà đối diện là tập đoàn IP&G đã khiến cô rất khó chịu, háng xóm mới ở trên lầu cũng khiến cô cảm thấy khó chịu.
Cô nhìn đồng hồ trên tường, cô tự nhủ nếu sau 12 giờ đêm anh chàng trên lầu ồn ào như vậy thì cô thay quần áo đi rồi gõ cửa hỏi anh ta còn muốn sống nữa hay không.
Cũng không biết liệu người ở trên lầu có phải đã cảm nhận được sự bất bình của cô hay không mà vào lúc 11 giờ 50, tiếng ồn cũng đã dừng lại, màn đêm cuối cùng cũng yên tĩnh.
"Xem như anh may mắn!"
Có lẽ là bởi vì bị tiếng ồn đầu độc suốt hai tiếng đồng hồ nên thể chất và tinh thần của cô đều mệt mỏi, Trần Tử Huyên tức giận trừng mắt nhìn trần nhà sau đó mới mệt mỏi trở về phòng ngủ, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.